21

Chúa Giê-xu vào thành Giê-ru-sa-lem
như một Hoàng Đế

1Khi Chúa Giê-xu và các môn đệ đi gần đến thành Giê-ru-sa-lem, thì dừng chân lại tại thị trấn Bết-phát, dưới chân núi Ô-liu. Từ đó Ngài sai hai môn đệ đi 2và dặn, “Hãy đi đến thị trấn ngay trước mặt. Khi vào thành các con sẽ thấy một con lừa mẹ đang cột với con lừa con. Tháo ra dắt hai con lừa về cho ta. 3Nếu ai hỏi tại sao dắt lừa đi thì bảo là Thầy cần chúng nó và Ngài sẽ trả lại ngay.”
4Như vậy để hoàn thành lời nhà tiên tri đã nói:
  5“Hãy bảo cho dân cư Giê-ru-sa-lem biết,
   ‘Vua ngươi đến với ngươi.
  Ngài hiền hòa cỡi lừa,
   trên lưng lừa con, là con của lừa mẹ.’” Xa-cha-ri 9:9
6Các môn đệ đi và làm theo y như điều Chúa Giê-xu căn dặn. 7Họ mang lừa mẹ và lừa con về cho Ngài, trải áo mình lên lưng lừa rồi Ngài cỡi lên. 8Nhiều người trải áo mình trên đường. Kẻ khác chặt nhánh cây trải trên mặt đường. 9Người trước kẻ sau hô lên,
  “Hoan hô con vua Đa-vít.
  Thượng Đế ban phúc cho Đấng
   đến trong danh Ngài! Thi thiên 118:26
  Ca ngợi Thượng Đế trên trời!”
10Khi Chúa Giê-xu vào đến Giê-ru-sa-lem, cả thành hân hoan. Dân chúng hỏi nhau, “Người nầy là ai?”
11Quần chúng đáp, “Người nầy là Giê-xu, nhà tiên tri từ Na-xa-rét, miền Ga-li-lê.”

Chúa Giê-xu đi vào đền thờ

12Chúa Giê-xu đi vào đền thờ và đuổi tất cả những người đang buôn bán ở đó. Ngài lật đổ bàn của những kẻ đổi bạc, hất ghế của những người bán bồ câu. 13Ngài bảo mọi người nơi đó, “Thánh Kinh viết, ‘Đền thờ ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện.’ Nhưng các ngươi đã biến nó thành ‘sào huyệt lũ cướp.’
14Những người mù lòa và què quặt đến với Chúa Giê-xu trong đền thờ, Ngài chữa lành họ. 15Các giới trưởng tế và các giáo sư luật thấy Chúa Giê-xu làm những việc kỳ diệu và con trẻ ca ngợi Ngài trong đền thờ, “Hoan hô Con vua Đa-vít” thì họ tức giận.
16Họ hỏi Ngài, “Thầy có nghe mấy đứa trẻ nầy nói gì không?”
 Chúa Giê-xu đáp, “Có. Vậy là các ông chưa đọc trong Thánh Kinh có viết, ‘Ngài dạy các con trẻ và hài nhi ca ngợi’ hay sao?”
17Rồi Chúa Giê-xu rời họ và ra khỏi thành đến nghỉ đêm ở thị trấn Bê-tha-ni.

Quyền năng của đức tin

18Sáng sớm hôm sau, khi trở vào thành thì Ngài đói. 19Thấy có cây vả bên đường, Ngài bước lại gần xem nhưng không thấy trái nào, chỉ có lá thôi. Chúa Giê-xu bảo cây vả, “Mầy sẽ không bao giờ ra trái nữa.” Cây vả liền chết khô.
20Các môn đệ thấy vậy vô cùng sửng sốt. Họ hỏi, “Tại sao cây vả chết khô nhanh như vậy?”
21Chúa Giê-xu đáp, “Ta bảo thật, nếu các con có đức tin, không hoài nghi gì, thì các con có thể làm giống như ta đã làm cho cây nầy, hoặc hơn nữa. Các con có thể bảo hòn núi nầy rằng, ‘Hãy bứng lên và nhào xuống biển đi.’ Nếu các con có đức tin thì việc ấy sẽ xảy ra. 22Nếu các con tin thì cầu xin điều gì cũng được cả.”

Các nhà cầm quyền nghi ngờ
quyền năng của Chúa Giê-xu

23Chúa Giê-xu đi vào đền thờ. Trong khi đang dạy dỗ thì các giới trưởng tế và các bô lão đến gặp Ngài. Họ hỏi, “Thầy lấy quyền nào mà làm những việc nầy? Ai cho thầy quyền ấy?”
24Chúa Giê-xu đáp, “Tôi cũng hỏi các ông một câu. Các ông trả lời tôi thì tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm những việc nầy. 25Các ông hãy cho tôi biết: Khi Giăng làm báp-têm cho dân chúng thì lễ ấy đến từ Thượng Đế hay từ người ta?”
 Họ bàn luận về câu hỏi Ngài như thế nầy, “Nếu chúng ta nói, ‘Lễ báp-têm của Giăng từ Thượng Đế đến,’ thì ông ta sẽ hỏi, ‘Tại sao các ông không tin ông ấy?’
26Còn nếu chúng ta nói, ‘Lễ ấy đến từ người ta’ chúng ta sẽ bị quần chúng phản đối vì ai cũng tin Giăng là nhà tiên tri.”
27Cho nên họ trả lời, “Chúng tôi không biết.”
 Chúa Giê-xu bảo họ, “Vậy tôi cũng không nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm những việc nầy.”

Ngụ ngôn về hai con trai

28“Các ngươi nghĩ sao về ngụ ngôn sau đây: Người kia có hai con trai. Ông đến bảo đứa đầu tiên, ‘Con ơi, hôm nay con hãy ra làm vườn nho của cha.’
29Đứa con đáp, ‘Con không đi đâu.’ Nhưng sau đó nó đổi ý và đi làm.
30Rồi ông đến nói với đứa thứ hai, ‘Con ơi, hôm nay con hãy ra làm vườn nho của cha.’ Đứa con thưa, ‘Dạ, con sẽ đi,’ nhưng rồi không đi.
31Trong hai đứa, đứa nào vâng lời cha?”
 Các giới trưởng tế và các nhà lãnh đạo trả lời, “Đứa đầu tiên.”
 Chúa Giê-xu bảo họ, “Ta bảo thật, kẻ thu thuế và phường đĩ điếm sẽ vào Nước Trời trước các ông.
32Giăng đã đến chỉ cho các ông biết đường ngay để sống. Các ông không tin ông ấy nhưng những kẻ thu thuế và đĩ điếm tin ông ta. Và sau nầy các ông thấy vậy cũng không thèm ăn năn và tin ông ấy.”

Câu chuyện về Con Thượng Đế

33“Hãy nghe chuyện sau đây: Người chủ đất kia trồng một vườn nho. Ông xây tường xung quanh, đào một lỗ để đặt máy ép rượu và xây một cái tháp canh. Sau khi cho một số tá điền thuê thì ông liền lên đường đi xa. 34Đến mùa hái nho, ông sai các đầy tớ đến để thu phần hoa lợi của mình.
35Nhưng bọn tá điền bắt các đầy tớ, đánh đứa nầy, giết đứa nọ, còn đứa thứ ba bị chúng ném đá chết. 36Ông chủ lại sai toán đầy tớ khác đến, đông hơn trước. Nhưng bọn tá điền cũng đối xử y như thế. 37Vì vậy ông chủ vườn nho quyết định sai đứa con trai đến với bọn tá điền vì ông nghĩ bụng, ‘Chúng nó sẽ nể con ta.’
38Nhưng khi bọn tá điền thấy đứa con liền bảo nhau, ‘Thằng nầy sẽ thừa hưởng vườn nho. Nếu chúng ta giết nó thì vườn nho sẽ thuộc về chúng ta.’ 39Cho nên bọn tá điền bắt đứa con, tống ra khỏi vườn rồi giết chết.
40Như thế ông chủ vườn nho sẽ đối xử với bọn tá điền ấy ra sao?”
41Các giới trưởng tế và các nhà lãnh đạo trả lời, “Chắc chắn ông ta sẽ giết hết bọn tá điền gian ác ấy rồi cho nhóm tá điền khác thuê, là những người đến mùa sẽ trả phần hoa lợi cho ông ta đàng hoàng.”
42Chúa Giê-xu bảo họ, “Chắc hẳn các ông đã đọc lời Thánh Kinh nầy:
  ‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra
   trở thành đá góc nhà.
  Thượng Đế đã làm điều ấy,
   quả thật kỳ diệu đối với chúng ta.’ Thi thiên 118:22–23
43Cho nên ta bảo các ông rằng Nước Trời sẽ được lấy khỏi các ông và cấp cho người xứng vào nước Ngài. 44Ai rơi trên tảng đá đó sẽ bị dập nát, còn người nào bị tảng đá ấy rớt trúng sẽ bị tan xác.”
45Khi các giới trưởng tế và các người Pha-ri-xi nghe những ngụ ngôn ấy thì hiểu ngay là Chúa Giê-xu nói về họ. 46Họ muốn bắt Ngài nhưng sợ dân chúng, vì ai nấy đều tin rằng Chúa Giê-xu là nhà tiên tri.

21

Chúa được đón rước vào thủ đô

1Khi gần đến Giê-ru-sa-lem, ngang làng Bê-pha-giê trên sườn núi Ô-liu, Chúa Giê-xu sai hai môn đệ đi trước 2và dặn: “Các con đi thẳng vào làng trước mặt, sẽ thấy một con lừa cái buộc bên cạnh một lừa con. Cứ mở dây dắt chúng về đây cho ta! 3Nếu có ai hỏi, các con trả lời: ‘Chúa cần dùng chúng,’ người ta sẽ cho đi.”
4Việc xảy ra đúng theo lời tiên tri:
5“Hãy loan báo cho nhân dân Giê-ru-sa-lem:
Vua các ngươi đang đến thăm Khiêm tốn cưỡi lừa con.”
6Hai môn đệ vâng lệnh ra đi, làm đúng điều Chúa dạy.
7Họ dắt lừa cái và lừa con về, lót áo mình trên lưng để Chúa lên cưỡi. 8Trong dân chúng, nhiều người lấy áo mình trải trên đường, người khác bẻ nhánh cây rải trước mặt Chúa.
9Người vượt lên trước, kẻ chạy theo sau, tung hô: “Hoan hô Con vua Đa-vít!” ... “Hoan hô Sứ giả của Thượng Đế!"... “Hoan hô'Thượng Đế Chí Cao!”
10cả thủ đô đều náo động khi Chúa tiến vào thành. Dân chúng thủ đô hỏi: “Ông này là ai?” 11Đám đông theo Chúa đáp: “Nhà tiên tri Giê-xu, ở Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê!”

Tảo thanh Đền thờ

12Chúa Giê-xu đi thẳng vào Đền thờ, đuổi hết những người mua bán ra ngoài, lật đổ bàn của bọn đổi tiền và ghế của bọn bán bồ câu. 13Chúa quở trách: “Thánh kinh chép: ‘Đền thờ Ta là nơi cầu nguyện’, nhưng các anh đã biến thành sào huyệt trộm cướp!”
14Lúc ấy, những người mù lòa, què quặt kéo nhau đến với Chúa và được chữa lành trong Đền thờ. 15Tuy nhiên, các thầy trưởng tế và dạy luật thấy các phép lạ Chúa thực hiện và nghe tiếng trẻ con hoan hô ‘Con vua Đa-vít’ vang dậy Đền thờ, họ lấy làm bực tức, 16đến chất vấn Chúa: “Thầy có nghe bọn trẻ con nói gì không?”
Chúa đáp: “Có! Thế các ông chưa đọc câu Thánh kinh: ‘Người sẽ được các em bé miệng còn hôi sữa ca ngợi’ sao?”
17Rồi Chúa bỏ họ, ra khỏi thủ đô, về trọ tại làng Bê-ta-ni đêm ấy.
18Sáng hôm sau, lên đường vào thủ đô sớm, Chúa Giê-xu đói. 19Ngài thấy một cây vả bên vệ đường, liền lại gần nhưng không thấy trái, chỉ toàn cành lá rườm rà. Chúa quở: “Cây này sẽ chẳng bao giờ ra trái nữa!” Cây vả lập tức héo khô. 20Các môn đệ ngạc nhiên hỏi: “Làm sao cây vả khỏ héo nhanh chóng như thế?" 21Chúa Giê-xu đáp: “Ta quả quyết: Nếu các con có đức tin, không chút nghi ngờ, không những các con bảo cây vả khô đi, mà còn có thể ra lệnh thì núi này cũng bị bứng lên và quăng xuống biển. 22Bất cứ điều gì các con cầu xin và tin quyết, các con sẽ nhận được.”

Uy quyền của Chúa Giê-xu

23Chúa Giê-xu vào sân Đền thờ giảng dạy. Thình lình, các thầy trưởng tế và các trưởng lão Do-thái bước vào hỏi Chúa: “Thầy cậy uy quyền gì đi làm các việc đó? Ai ủy quyền cho Thầy?” 24Chúa Giê-xu đáp: “Tôi cũng hỏi một câu, nếu các ông trả lời được, tôi sẽ giải đáp câu hỏi của các ông. 25Lễ báp-tem của Giăng bắt nguồn từ đâu? Từ trời hay từ người?” Họ thảo luận vói nhau: “Nếu ta nói từ trời, ông ấy sẽ hỏi: Sao các ông không tin Giăng? 26Nếu ta nói từ nguời, thì nguy với nhân dân vì nhân dân đều công nhận Giăng là nhà tiên tri của Thượng Đế.” 27Vậy họ thưa với Chúa: “Chúng tôi không biết!” Chúa đáp: “Nếu thế, tôi cũng không nói cho các ông biết nguồn gốc uy quyền của tôi.”

Hai con trai

28“Các ông nghĩ thế nào về chuyện này: Người kia có hai con trai, ông bảo đứa con trưởng: ‘Con ơi, hôm nay con ra vườn nho làm việc!’ 29Nó đáp: ‘Con không muốn đi!’ Nhưng sau hối hận, ra vườn làm việc. 30Người cha lại sai đứa con thứ ra vườn. Nó nhanh nhẩu đáp: ‘Vâng, con đi ngay!’ Nhưng cứ ở nhà, không chịu đi. 31Vậy, người con nào vâng lời cha?”
Họ đáp: “Người con trưởng.”
Chúa Giê-xu tiếp: “Tôi quả quyết với các ông, bọn thu thuế và gái giang hồ sẽ vào Nước Trời trước các ông.
32Vì Giăng bảo các ông ăn năn, quay về Thượng Đế, nhưng các ông không nghe; còn bọn thu thuế và gái giang hồ tin lời Giăng. Các ông đã thấy rõ nhưng vẫn không chịu ăn năn và không tin lời Giăng.”

Ngụ ngôn về các lãnh tụ Do thái

33“Các ông nghe thêm ngụ ngôn này: Nguời kia trồng một vườn nho, dựng hàng rào chung quanh, đào hầm ép nho, xây tháp canh, cho tá điền mướn rồi lên đường đi xa. 34Đến mùa hái-nho, chủ sai người nhà về thu hoa lợi. 35Nhưng họ bị các tá điền bắt giữ; người bị đánh đập, người bị giết, người bị ném đi. 36Chủ lại phái đến một nhóm tôi tớ đông hơn nữa. Họ cũng bị các tá điền đối xử tàn tệ và giết hại như trước. 37Sau hết, chủ sai con trai minh đến gặp các tá điền, vì nghĩ rằng họ sé kính nể con mình. 38Nhưng, khi vừa thấy con trai chủ, các tá điền bảo nhau: ‘Nó là con thừa tự, ta phải giết nó đi chiếm đoạt tài sản!’ 39Họ liền bắt người con, kéo ra ngoài vườn nho rồi giết di. 40Vậy, khi chủ vườn nho trở về sẽ đối xử với các tá điền ấy ra sao?”
41Họ đáp: “Chủ Sẽ tiêu diệt bọn gian ác ấy, cho người khác mướn vườn, canh tác và nộp hoa lợi đúng mùa.”
42Chúa Giê-xu hỏi: “Các ông chưa đọc lời Thánh kinh này sao? ‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá móng. Đây là việc diệu kỳ Chúa đã thực hiện’ 43Tôi cho các ông biết: Chỗ của các ông trong Nước Trời sẽ dành cho những người biết nộp cho Chúa phần hoa lợi của Ngài. 44Ai ngã vào tảng đá sẽ bị tan xác, còn tảng đá ấy rơi nhằm ai, sê nghiền họ ra bụi.”
45Các thầy trưởng tế và Biệt-lập nghe Chúa giải thích, biết Ngài ám chỉ họ, 46nên tìm cách bắt Chúa, nhưng còn e ngại nhân dân, vì nhân dân đều công nhận Chúa là nhà tiên tri.