21

Chúa Giê-xu vào thành Giê-ru-sa-lem
như một Hoàng Đế

1Khi Chúa Giê-xu và các môn đệ đi gần đến thành Giê-ru-sa-lem, thì dừng chân lại tại thị trấn Bết-phát, dưới chân núi Ô-liu. Từ đó Ngài sai hai môn đệ đi 2và dặn, “Hãy đi đến thị trấn ngay trước mặt. Khi vào thành các con sẽ thấy một con lừa mẹ đang cột với con lừa con. Tháo ra dắt hai con lừa về cho ta. 3Nếu ai hỏi tại sao dắt lừa đi thì bảo là Thầy cần chúng nó và Ngài sẽ trả lại ngay.”
4Như vậy để hoàn thành lời nhà tiên tri đã nói:
  5“Hãy bảo cho dân cư Giê-ru-sa-lem biết,
   ‘Vua ngươi đến với ngươi.
  Ngài hiền hòa cỡi lừa,
   trên lưng lừa con, là con của lừa mẹ.’” Xa-cha-ri 9:9
6Các môn đệ đi và làm theo y như điều Chúa Giê-xu căn dặn. 7Họ mang lừa mẹ và lừa con về cho Ngài, trải áo mình lên lưng lừa rồi Ngài cỡi lên. 8Nhiều người trải áo mình trên đường. Kẻ khác chặt nhánh cây trải trên mặt đường. 9Người trước kẻ sau hô lên,
  “Hoan hô con vua Đa-vít.
  Thượng Đế ban phúc cho Đấng
   đến trong danh Ngài! Thi thiên 118:26
  Ca ngợi Thượng Đế trên trời!”
10Khi Chúa Giê-xu vào đến Giê-ru-sa-lem, cả thành hân hoan. Dân chúng hỏi nhau, “Người nầy là ai?”
11Quần chúng đáp, “Người nầy là Giê-xu, nhà tiên tri từ Na-xa-rét, miền Ga-li-lê.”

Chúa Giê-xu đi vào đền thờ

12Chúa Giê-xu đi vào đền thờ và đuổi tất cả những người đang buôn bán ở đó. Ngài lật đổ bàn của những kẻ đổi bạc, hất ghế của những người bán bồ câu. 13Ngài bảo mọi người nơi đó, “Thánh Kinh viết, ‘Đền thờ ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện.’ Nhưng các ngươi đã biến nó thành ‘sào huyệt lũ cướp.’
14Những người mù lòa và què quặt đến với Chúa Giê-xu trong đền thờ, Ngài chữa lành họ. 15Các giới trưởng tế và các giáo sư luật thấy Chúa Giê-xu làm những việc kỳ diệu và con trẻ ca ngợi Ngài trong đền thờ, “Hoan hô Con vua Đa-vít” thì họ tức giận.
16Họ hỏi Ngài, “Thầy có nghe mấy đứa trẻ nầy nói gì không?”
 Chúa Giê-xu đáp, “Có. Vậy là các ông chưa đọc trong Thánh Kinh có viết, ‘Ngài dạy các con trẻ và hài nhi ca ngợi’ hay sao?”
17Rồi Chúa Giê-xu rời họ và ra khỏi thành đến nghỉ đêm ở thị trấn Bê-tha-ni.

Quyền năng của đức tin

18Sáng sớm hôm sau, khi trở vào thành thì Ngài đói. 19Thấy có cây vả bên đường, Ngài bước lại gần xem nhưng không thấy trái nào, chỉ có lá thôi. Chúa Giê-xu bảo cây vả, “Mầy sẽ không bao giờ ra trái nữa.” Cây vả liền chết khô.
20Các môn đệ thấy vậy vô cùng sửng sốt. Họ hỏi, “Tại sao cây vả chết khô nhanh như vậy?”
21Chúa Giê-xu đáp, “Ta bảo thật, nếu các con có đức tin, không hoài nghi gì, thì các con có thể làm giống như ta đã làm cho cây nầy, hoặc hơn nữa. Các con có thể bảo hòn núi nầy rằng, ‘Hãy bứng lên và nhào xuống biển đi.’ Nếu các con có đức tin thì việc ấy sẽ xảy ra. 22Nếu các con tin thì cầu xin điều gì cũng được cả.”

Các nhà cầm quyền nghi ngờ
quyền năng của Chúa Giê-xu

23Chúa Giê-xu đi vào đền thờ. Trong khi đang dạy dỗ thì các giới trưởng tế và các bô lão đến gặp Ngài. Họ hỏi, “Thầy lấy quyền nào mà làm những việc nầy? Ai cho thầy quyền ấy?”
24Chúa Giê-xu đáp, “Tôi cũng hỏi các ông một câu. Các ông trả lời tôi thì tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm những việc nầy. 25Các ông hãy cho tôi biết: Khi Giăng làm báp-têm cho dân chúng thì lễ ấy đến từ Thượng Đế hay từ người ta?”
 Họ bàn luận về câu hỏi Ngài như thế nầy, “Nếu chúng ta nói, ‘Lễ báp-têm của Giăng từ Thượng Đế đến,’ thì ông ta sẽ hỏi, ‘Tại sao các ông không tin ông ấy?’
26Còn nếu chúng ta nói, ‘Lễ ấy đến từ người ta’ chúng ta sẽ bị quần chúng phản đối vì ai cũng tin Giăng là nhà tiên tri.”
27Cho nên họ trả lời, “Chúng tôi không biết.”
 Chúa Giê-xu bảo họ, “Vậy tôi cũng không nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm những việc nầy.”

Ngụ ngôn về hai con trai

28“Các ngươi nghĩ sao về ngụ ngôn sau đây: Người kia có hai con trai. Ông đến bảo đứa đầu tiên, ‘Con ơi, hôm nay con hãy ra làm vườn nho của cha.’
29Đứa con đáp, ‘Con không đi đâu.’ Nhưng sau đó nó đổi ý và đi làm.
30Rồi ông đến nói với đứa thứ hai, ‘Con ơi, hôm nay con hãy ra làm vườn nho của cha.’ Đứa con thưa, ‘Dạ, con sẽ đi,’ nhưng rồi không đi.
31Trong hai đứa, đứa nào vâng lời cha?”
 Các giới trưởng tế và các nhà lãnh đạo trả lời, “Đứa đầu tiên.”
 Chúa Giê-xu bảo họ, “Ta bảo thật, kẻ thu thuế và phường đĩ điếm sẽ vào Nước Trời trước các ông.
32Giăng đã đến chỉ cho các ông biết đường ngay để sống. Các ông không tin ông ấy nhưng những kẻ thu thuế và đĩ điếm tin ông ta. Và sau nầy các ông thấy vậy cũng không thèm ăn năn và tin ông ấy.”

Câu chuyện về Con Thượng Đế

33“Hãy nghe chuyện sau đây: Người chủ đất kia trồng một vườn nho. Ông xây tường xung quanh, đào một lỗ để đặt máy ép rượu và xây một cái tháp canh. Sau khi cho một số tá điền thuê thì ông liền lên đường đi xa. 34Đến mùa hái nho, ông sai các đầy tớ đến để thu phần hoa lợi của mình.
35Nhưng bọn tá điền bắt các đầy tớ, đánh đứa nầy, giết đứa nọ, còn đứa thứ ba bị chúng ném đá chết. 36Ông chủ lại sai toán đầy tớ khác đến, đông hơn trước. Nhưng bọn tá điền cũng đối xử y như thế. 37Vì vậy ông chủ vườn nho quyết định sai đứa con trai đến với bọn tá điền vì ông nghĩ bụng, ‘Chúng nó sẽ nể con ta.’
38Nhưng khi bọn tá điền thấy đứa con liền bảo nhau, ‘Thằng nầy sẽ thừa hưởng vườn nho. Nếu chúng ta giết nó thì vườn nho sẽ thuộc về chúng ta.’ 39Cho nên bọn tá điền bắt đứa con, tống ra khỏi vườn rồi giết chết.
40Như thế ông chủ vườn nho sẽ đối xử với bọn tá điền ấy ra sao?”
41Các giới trưởng tế và các nhà lãnh đạo trả lời, “Chắc chắn ông ta sẽ giết hết bọn tá điền gian ác ấy rồi cho nhóm tá điền khác thuê, là những người đến mùa sẽ trả phần hoa lợi cho ông ta đàng hoàng.”
42Chúa Giê-xu bảo họ, “Chắc hẳn các ông đã đọc lời Thánh Kinh nầy:
  ‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra
   trở thành đá góc nhà.
  Thượng Đế đã làm điều ấy,
   quả thật kỳ diệu đối với chúng ta.’ Thi thiên 118:22–23
43Cho nên ta bảo các ông rằng Nước Trời sẽ được lấy khỏi các ông và cấp cho người xứng vào nước Ngài. 44Ai rơi trên tảng đá đó sẽ bị dập nát, còn người nào bị tảng đá ấy rớt trúng sẽ bị tan xác.”
45Khi các giới trưởng tế và các người Pha-ri-xi nghe những ngụ ngôn ấy thì hiểu ngay là Chúa Giê-xu nói về họ. 46Họ muốn bắt Ngài nhưng sợ dân chúng, vì ai nấy đều tin rằng Chúa Giê-xu là nhà tiên tri.

21

荣入圣城

(可11.1-11;路19.28-38;约12.12-19)

1耶稣和门徒快到耶路撒冷,进了橄榄山伯法其时,打发两个门徒, 2对他们说:“你们往对面村子里去,会立刻看见一匹驴拴在那里,还有驴驹同在一处,解开它们,牵到我这里来。 3若有人对你们说什么,你们就说:‘主要用它们。’那人会立刻让你们牵来。” 4这事发生是要应验先知所说的话:
  5“要对锡安的儿女说:
  看哪,你的王来到你这里,
  谦和地骑着驴,
  骑着小驴—驴的驹子。”
6门徒就照耶稣所吩咐的去做, 7牵了驴和驴驹来,把他们的衣服搭在上面,耶稣就骑上。 8许许多多的人把自己的衣服铺在路上,还有人砍下树枝来铺在路上。 9前呼后拥的人群喊着说:
  “和散那归于大卫之子!
  奉主名来的是应当称颂的!
  至高无上的,和散那!”
10耶稣进了耶路撒冷,全城都惊动了,说:“这是谁?” 11众人说:“这是从加利利拿撒勒来的先知耶稣。”

洁净圣殿

(可11.15-19;路19.45-48;约2.13-22)

12耶稣进了圣殿,赶出圣殿里所有在做买卖的人,推倒兑换银钱之人的桌子和卖鸽子之人的凳子, 13对他们说:“经上记着:
  ‘我的殿要称为祷告的殿,
  你们倒使它成为贼窝了。’”
14在圣殿里有盲人和瘸子到耶稣跟前,他就治好了他们。 15祭司长和文士看见耶稣所行的奇事,又见小孩子在圣殿里喊着说:“和散那归于大卫之子!”就很生气, 16对他说:“这些人所喊的,你听到了吗?”耶稣对他们说:“听到了。经上说:‘你藉孩童和吃奶的口发出完全的赞美’,你们没有念过吗?” 17于是他离开他们,出城到伯大尼去,在那里过夜。

诅咒无花果树

(可11.12-14,20-24)

18早晨回城的时候,他饿了, 19看见路旁有一棵无花果树,就走到跟前,在树上找不到什么,只有叶子,就对树说:“从今以后,你永不结果子!”那无花果树立刻枯干了。 20门徒看见了,惊讶地说:“无花果树怎么立刻枯干了呢?” 21耶稣回答他们:“我实在告诉你们,你们若有信心,不疑惑,不但能行我对无花果树所行的事,就是对这座山说:‘离开此地,投在海里!’也会实现。 22你们祷告,无论求什么,只要信,就必得着。”

耶稣的权柄受到质问

(可11.27-33;路20.1-8)

23耶稣进了圣殿,正教导人的时候,祭司长和百姓的长老来问他:“你仗着什么权柄做这些事?给你这权柄的是谁呢?” 24耶稣回答他们说:“我也要问你们一句话,你们若告诉我,我就告诉你们我仗着什么权柄做这些事。 25约翰的洗礼是从哪里来的?是从天上来的,还是从人间来的呢?”他们彼此商议说:“我们若说‘从天上来的’,他会对我们说:‘这样,你们为什么不信他呢?’ 26若说‘从人间来的’,我们又怕众人,因为大家都认为约翰是先知。” 27于是他们回答耶稣:“我们不知道。”耶稣也对他们说:“我也不告诉你们,我仗着什么权柄做这些事。”

两个儿子的比喻

28“有一件事,你们的意见如何?一个人有两个儿子。他来对大儿子说:‘孩子,今天到葡萄园里做工去。’ 29他回答:‘我不去’,以后自己懊悔,就去了。 30他来对小儿子也是这样说。他回答:‘父亲大人,我去’,却不去。 31这两个儿子是哪一个照着父亲的意愿做了呢?”他们说:“大儿子。”耶稣说:“我实在告诉你们,税吏和娼妓倒比你们先进上帝的国。 32因为约翰到你们这里来指引你们走义路,你们却不信他,税吏和娼妓倒信了他。你们看见了以后,还是不悔悟去信他。”

恶园户的比喻

(可12.1-12;路20.9-19)

33“你们再听一个比喻:有一个家的主人开垦了一个葡萄园,四周围上篱笆,里面挖了一个榨酒池,盖了一座守望楼,租给园户,就出外远行去了。 34收果子的时候快到了,他打发仆人到园户那里去收果子。 35园户拿住仆人,打了一个,杀了一个,用石头打死了一个。 36主人又打发别的仆人去,比先前更多;园户还是照样对待他们。 37最后他打发自己的儿子到他们那里去,说:‘他们会尊敬我的儿子。’ 38可是,园户看见他儿子,彼此说:‘这是承受产业的。来,我们杀了他,占他的产业!’ 39于是他们拿住他,把他扔出葡萄园外,杀了。 40葡萄园的主人来的时候,要怎样处置那些园户呢?” 41他们说:“要狠狠地除灭那些恶人,将葡萄园转租给那些按时候交果子的园户。” 42耶稣对他们说:
  “‘匠人所丢弃的石头
  已作了房角的头块石头。
  这是主所做的,
  在我们眼中看为奇妙。’
这段经文你们从来没有念过吗?
43所以我告诉你们,上帝的国必从你们夺去,赐给那能结果子的民。 44谁跌在这石头上,一定会跌得粉碎;这石头掉在谁的身上,就要把谁压得稀烂。
45祭司长和法利赛人听见他的比喻,就看出他是指着他们说的。 46他们想要捉拿他,但是惧怕众人,因为众人认为他是先知。