3

Việc gì cũng có định kỳ

1Mọi việc đều có định kỳ, mọi sự trên đất đều có thời kỳ riêng.
  2Có lúc sinh,
   và có lúc tử.
  Có lúc trồng
   và có lúc nhổ.
  3Có lúc giết hại
   và có lúc chữa lành.
  Có lúc hủy phá
   và có lúc xây dựng.
  4Có lúc khóc
   và có lúc cười.
  Có lúc buồn bã
   và có lúc nhảy múa.
  5Có lúc ném đá
   và có lúc thu đá lại.
  Có lúc ôm ấp
   và có lúc ruồng rẫy.
  6Có lúc tìm kiếm
   và có lúc thôi tìm.
  Có lúc giữ đồ vật
   và có lúc ném đồ vật đi.
  7Có lúc xé rách
   và có lúc vá lại.
  Có lúc im lặng
   và có lúc lên tiếng.
  8Có lúc yêu
   và có lúc ghét.
  Có lúc chiến tranh
   và có lúc hoà bình.

Thượng Đế cầm quyền trên thế giới

9Người ta có được lợi ích gì từ công lao của mình không? 10Ta thấy công việc nhọc nhằn mà Thượng Đế giao cho con người làm. 11Thượng Đế cho chúng ta khả năng suy nghĩ về thế gian nầy nhưng chúng ta không thể hiểu hết mọi việc Ngài làm.
12Cho nên ta thấy tốt nhất là con người vui hưởng công việc của tay mình đang khi còn sống. 13Vì thế ai có thể ăn uống, vui hưởng công khó mình làm thì đó là ân huệ Ngài cho.
14Ta biết mọi việc Thượng Đế làm đều còn đời đời. Không ai thêm hay bớt được điều gì Ngài đã làm. Ngài làm như thế để mọi người kính sợ Ngài.
  15Việc gì hiện đang xảy ra thì trước kia đã xảy ra rồi,
   và việc gì sẽ xảy ra trong tương lai thì trước đó cũng đã xảy ra.
  Thượng Đế khiến sự việc tái diễn nhiều lần.

Cảnh bất công trên đời

  16Ta cũng nhận thấy điều nầy trên đời:
   Chỗ đáng có công lý, thì lại thấy gian ác;
   chỗ đáng có lẽ phải, thì lại thấy điều trái.
  17Ta tự nhủ,
  “Thượng Đế dự liệu thời kỳ cho mỗi việc và mỗi hành vi,
   để Ngài có thể phân xử người tốt, kẻ xấu.”

Con người có giống thú vật không?

18Ta suy nghĩ điều con người làm và tự nhủ: Thượng Đế muốn thử nghiệm con người, để họ thấy rằng họ chẳng hơn gì loài thú. 19Việc xảy ra cho loài thú cũng xảy ra cho loài người; cả hai loài cùng có hơi thở, cả hai loài cùng chết. Loài người không hơn gì loài thú vì cả hai đều vô ích. 20Cả hai cùng chung số phận; cả hai đều từ bụi đất mà ra rồi cả hai cũng sẽ trở về với bụi đất. 21Có ai biết chắc được là hồn loài người sẽ lên ở với Thượng Đế và hồn loài thú sẽ đi xuống đất không? 22Do đó ta thấy tốt nhất là con người vui hưởng công việc mình làm vì đó là phần số mình. Vì chẳng ai biết được những việc gì sẽ xảy ra sau khi mình qua đời.

3

Đức Chúa Trời Ấn Định Thời Kỳ Cho Mọi Sự

  1Mọi sự đều xảy ra theo thời điểm,
   Mọi việc trên đời đều có định kỳ:
   2Có kỳ sinh, có kỳ tử;
   Có kỳ gieo trồng, có kỳ gặt hái;
   3Có kỳ giết hại, có kỳ cứu chữa;
   Có kỳ đập phá, có kỳ xây dựng;
   4Có kỳ than khóc, có kỳ vui cười;
   Có kỳ tang chế, có kỳ ca múa;
   5Có kỳ ném đá, có kỳ thu lượm đá;
   Có kỳ ôm ấp, có kỳ hất hủi;
   6Có kỳ tìm kiếm, có kỳ bỏ qua;
   Có kỳ cất giữ, có kỳ vứt bỏ;
   7Có kỳ xé rách, có kỳ vá may;
   Có kỳ nín lặng, có kỳ lên tiếng;
   8Có thời yêu, có thời ghét;
   Có thời chiến, có thời bình.

Câu Hỏi Chủ Đề

  9Có ích lợi gì lâu bền cho người lao công khổ nhọc?

Suy Tư Về Thời Gian

10Tôi quan sát những công việc Đức Chúa Trời ban cho loài người để họ làm. 11Mọi sự Ngài làm đều đúng thời, đúng lúc. Tuy Đức Chúa Trời có đặt vào tâm trí loài người ý niệm về cõi đời đời, cũng không một ai thấu hiểu được đầu đuôi gốc ngọn công việc Ngài làm. 12Vậy tôi nhận thấy tốt nhất cho loài người là vui thỏa và an hưởng cuộc sống. 13Hơn nữa, ai nấy hãy ăn, uống, và vui thỏa trong mọi công việc mình làm. Đó là sự ban cho của Đức Chúa Trời. 14Tôi nhận thấy mọi sự Đức Chúa Trời làm tồn tại mãi mãi, loài người không thêm bớt được gì cả. Đức Chúa Trời làm như vậy để loài người kính sợ Ngài.
  15Điều hiện có, đã có rồi;
   Điều sẽ có, đã có từ ngàn xưa.
   Đức Chúa Trời cho tái diễn những điều gì đã qua.

Suy Tư Về Sự Bất Công

16Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy điều này trên đời:
  Chính tại chốn công đường, lại có gian ác;
   Và chính tại nơi công chính, lại có việc làm bất chính.
   17Tôi tự nhủ:
  “Đức Chúa Trời sẽ xét xử
   Cả người công chính lẫn người gian ác;
   Vì Ngài ấn định thời kỳ cho mọi sự, mọi việc.”
18Tôi tự nhủ: “Đức Chúa Trời thử thách loài người, để cho họ thấy loài người chẳng hơn gì loài thú.” 19Vì số phận loài người và số phận loài thú chung quy giống nhau: loài người chết, loài thú cũng chết. Cả hai đều là sinh vật có hơi thở. Vậy loài người chẳng hơn gì loài thú. Thật mọi sự đều phù vân, hư ảo. 20Cả hai đều cùng đi về một nơi: cả hai đều ra từ bụi đất, cả hai đều trở về bụi đất. 21Nào ai biết được, hoặc hồn người chết bay lên, hoặc hồn loài thú sa xuống đất? 22Vậy tôi nhận thấy điều tốt nhất cho loài người là vui hưởng những việc mình làm, đó là phần thưởng cho người. Vì ai có thể đem người trở về để thấy lại những gì xảy ra sau khi nhắm mắt lìa đời?