4

Tơlơi Kơtư̆ Juă, Bruă Mơnuă Gleh, Tơlơi Ƀu Pơjing Gơyut

1Kâo kơsem lăng dơ̆ng amăng tơlơi hơdip laih anŭn ƀuh abih bang tơlơi kơtư̆ juă hơmâo truh laih gah yŭ yang hrơi tui anai:
  Kâo ƀuh ia mơta ƀing mơnuih arăng kơtư̆ juă,
   laih anŭn ƀing gơñu ƀu hơmâo pô pơjuh alum ôh;
  tơlơi dưi kơtang dŏ gah ƀing kơtư̆ juă gơñu,
   tui anŭn ƀing gơñu ƀu hơmâo pô djru ôh.
  2Laih anŭn kâo pơhaih tui anai: Mơnuih hơmâo djai hăng đuaĭ hĭ thĕng laih,
   jing pô hơ̆k mơak hloh kơ pô dŏ hơdip yơh.
  3Samơ̆ hơmâo mơnuih jing hiam hloh kơ abih dua gơñu anŭn,
   anŭn jing pô aka ƀu hơmâo rai ôh,
  jing pô aka ƀu ƀuh djơ̆ tơlơi sat ƀai ôh,
   jing tơlơi arăng ngă laih gah yŭ yang hrơi.
4Laih anŭn kâo ƀuh abih bang bruă mơnuă, abih bang tơlơi thâo amăng bruă le̱ng kơ tơbiă rai mơ̆ng pran jua mơnuih pơiăng hăng pô re̱ng gah ñu. Ăt tơlơi anŭn mơ̆n jing hĭ đôč đač, jing kar hăng tơlơi đuaĭ tui glung angĭn thut đôč yơh.
  5Mơnuih mlŭk kuar tơngan ñu yuakơ alah
   laih anŭn pơrai hĭ ñu pô yơh.
  6Hơmâo bă sa kơpŏt tơngan samơ̆ hơmâo jua pơmĭn rơnŭk hơđơ̆ng
   jing hiam hloh kơ bă dua kơpŏt tơngan hăng bruă mơnuă gleh glan
   jing kar hăng đuaĭ tui glung angĭn thut đôč.
7Laih anŭn kâo ăt ƀuh khul tơlơi jing đôč đač pơkŏn dơ̆ng mơ̆n gah yŭ kơ yang hrơi tui anai:
  8Hơmâo sa čô kơnơ̆ng dŏ hơjăn păn;
   ñu ƀu hơmâo ană đah rơkơi kŏn hơmâo ƀing ayŏng adơi lơi.
  Bruă mơnuă gleh ñu mă ƀu pơdơi ôh,
   samơ̆ jua pơmĭn ñu ƀu hrăp mơak ôh kơ tơlơi pơdrŏng ñu.
  Ñu tơña tui anai, “Kâo hlak mă bruă anai kơ hlơi lĕ?
   Yua hơget kâo pô hlak pơpĕ đuaĭ hĭ mơ̆ng tơlơi mơak mơai lĕ?”
  Tơlơi anŭn ăt jing hĭ đôč đač mơ̆n,
   jing bruă mơnuă ƀu mơak mơai ôh!
  9Dua čô jing hiam hloh kơ sa čô,
   yuakơ ƀing gơñu či hơmâo nua yom kơ bruă gơñu mă tui anai:
  10Tơdah sa čô lê̆ rơbuh hĭ,
   pô gơyut ñu yơh dưi djru rŭ̱ pơdơ̆ng đĭ ñu.
  Samơ̆ pap mơñai yơh kơ hlơi pô lê̆ rơbuh
   laih anŭn ƀu hơmâo hlơi pô ôh kiăng djru rŭ̱ pơdơ̆ng đĭ ñu!
  11Kar hăng tơlơi anai mơ̆n, tơdah dua čô đih jĕ hăng tơdruă, ƀing gơñu či pơđao yơh.
   Samơ̆ hiư̆m pă sa čô či dưi pơđao lĕ?
  12Kơnơ̆ng sa čô amuñ yơh kơ arăng dưi hĭ kơ ñu,
   samơ̆ dua čô dưi pơgang gơñu pô yơh.
   Sa boh hrĕ kuĭ hơmâo klâo ară mơñam hrŏm, ƀu či amuñ tơĭ hĭ ôh.

Tơlơi Tŭ Yua Jing Hĭ Đôč Đač

13Čơhao sa čô ƀun rin samơ̆ tơdăm rơgơi jing hiam hloh jing hĭ sa čô pơtao samơ̆ tha mlŭk, jing pô ƀu či thâo răng kŏn thâo mă tŭ tơlơi pơkơđiăng lơi. 14Pô tơdăm năng ai tơbiă rai mơ̆ng sang mơnă kiăng kơ nao jing pơtao, ƀôdah arăng hơmâo tơkeng rai ñu amăng tơlơi rin ƀun amăng lŏn čar ñu. 15Kâo ƀuh abih bang hlơi pô hơdip laih anŭn mă bruă gah yŭ yang hrơi le̱ng kơ đuaĭ tui pô tơdăm anŭn, jing pô tŏ tui jing pơtao yơh. 16Ƀu hơmâo đŭt hĭ ôh kơ abih bang mơnuih jing ƀing hơdip hlâo kơ ƀing gơñu. Samơ̆ ƀing hlơi pô rai tơdơi ƀu pơmơak kơ pô tŏ tui jing pơtao ôh. Tơlơi anŭn ăt jing hĭ đôč đač mơ̆n, jing kar hăng tơlơi đuaĭ tui glung angĭn thut đôč yơh.

4

Đau khổ và sai lầm

1Kế đến, tôi quan sát những sự áp bức ở đời.
Người bị áp bức kêu than chẳng ai an ủi, giúp đỡ trong khi người áp bức là người có thế lực.
2Nên tôi cho rằng người đã chết sướng hơn người còn sống.
3Nhưng người có phúc nhất là người chưa sinh ra, chưa hề chứng kiến những việc tội lỗi, xấu xa ở đời.
4Tôi lại thấy rằng, mọi công việc vất vả lao khổ và tài năng đều được thúc đẩy bởi lòng cạnh tranh ganh tị, cho nên tài năng cũng chỉ là phù vân.
5Kẻ dại lười biếng ngồi khoanh tay để rồi chết đói;
6Thà làm vừa đủ ăn mà tâm hồn bình an hơn là khổ công làm giàu để rồi mọi sự qua đi như luồng gió thoảng.
7Tôi đã chứng kiến cảnh đời phù vân hư ảo này:
8Một người kia sống một mình, không có con trai, cũng không anh em, nhưng cứ cắm đầu làm việc, sắm tạo của cải. Chẳng biết có bao giờ người ấy nghĩ lại xem, của cải rồi sẽ để lại cho ai? Sao cứ phải tiện tặn, chắt lót để làm gì? Công khó ấy thật hoàn toàn vô nghĩa.
9Hai người hơn một. Hiệu quả công việc của hai người làm chung sẽ hơn gấp đôi một người làm một mình.
10Nếu một người ngã, người kia đỡ; nhưng nếu ở một mình, lúc ngã, ai đỡ mình dậy?
11Lúc lạnh, hai người ngủ chung sẽ ấm hơn ngủ một mình.
12Đứng lẻ một mình dễ bị tấn công, nhưng hai người sát cánh cự địch sẽ thắng. Ba người lại càng tốt, như một sợi dây đánh ba tao thật khó đứt.
13Một thanh niên nghèo mà khôn hơn một ông vua giàu mà dại, chẳng biết nghe lời khuyên can.
14Người thanh niên ấy dù sinh ra trong một gia đình nghèo nàn, dù ra từ nhà giam, vẫn thành công; cả đến vương quyền cũng có thể đạt được.
15Tôi thấy mọi người đều hăng hái theo giúp đỡ thanh niên để người kế vị vua già.
16Người theo vua trẻ đông vô số. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, thế hệ sau không còn mến phục vua này nữa. Vậy, vương quyền cũng vô nghĩa; chạy theo quyền hành chẳng khác gì đuổi theo bắt gió!