1 Gióp đáp rằng: 2 Cho đến ngày nay, sự than siết tôi hãy còn cay đắng, Tay đè trên tôi nặng hơn sự rên siết tôi. 3 Ôi! Chớ chi tôi biết nơi nào tìm được Chúa, Hầu cho đi đến trước tòa của Ngài! 4 Tôi hẳn sẽ giãi bày duyên cớ tôi trước mặt Ngài, Và làm đầy miệng tôi những lý luận. 5 Tôi sẽ biết các lời Ngài đáp lại cho tôi, Và hiểu điều Ngài muốn phán cùng tôi. 6 Chúa há sẽ lấy quyền năng lớn lao Ngài mà tranh luận với tôi sao? Không, Ngài sẽ chú ý về tôi. 7 Tại đó người ngay thẳng sẽ luận biện với Ngài, Và tôi được thoát khỏi kẻ đoán xét tôi đến mãi mãi. 8 Nầy, tôi đi tới trước, nhưng không có Ngài tại đó; Tôi đi lại sau, song tôi cũng chẳng nhìn thấy Ngài; 9 Qua phía tả, khi Ngài đương làm công việc đó, song tôi không phân biệt Ngài được; Ngài ẩn tại phía hữu, nên tôi chẳng thấy Ngài. 10 Nhưng Chúa biết con đường tôi đi; Khi Ngài đã thử rèn tôi, tôi sẽ ra như vàng. 11 Chân tôi bén theo bước Chúa; Tôi giữ đi theo đường Ngài, chẳng hề sai lệch. 12 Tôi chẳng hề lìa bỏ các điều răn của môi Ngài, Vẫn vâng theo lời của miệng Ngài hơn là ý muốn lòng tôi. 13 Nhưng Chúa đã một ý nhứt định, ai làm cho Ngài đổi được? Điều gì lòng Ngài muốn, ắt Ngài làm cho thành: 14 Điều Ngài đã nhứt định cho tôi, tất Ngài sẽ làm cho xong; Trong lòng Ngài còn có lắm điều khác giống như vậy. 15 Bởi cớ ấy, tôi kinh khủng trước mặt Ngài; Khi nào tôi tưởng đến, bèn sợ hãi Ngài. 16 Vì Đức Chúa Trời khiến lòng tôi bủn rủn, Đấng Toàn năng làm cho tôi hoảng sợ; 17 Vì tôi chẳng sợ sệt bởi sự tối tăm, Cũng chẳng sợ hãi vì u ám mù mịt che phủ mặt tôi.
23
Gióp: Lời Than Phiền của Tôi Chứa Ðầy Nỗi Cay Ðắng
1Bấy giờ Gióp trả lời và nói: 2Cho đến hôm nay, lời than thở của tôi vẫn còn cay đắng; Tay Ngài vẫn còn đè nặng trên tôi, dù tôi đã rên la. 3Ôi ước gì tôi biết Ngài ở đâu để tôi có thể đến tìm Ngài, Hầu tôi có thể đến tận nơi Ngài ngự, 4Ðể tôi trình bày duyên cớ của tôi trước mặt Ngài, Ðể miệng tôi chuẩn bị sẵn những lời biện hộ cho tôi. 5Bấy giờ tôi sẽ biết những lời Ngài giải đáp cho tôi; Tôi sẽ hiểu những gì Ngài nói với tôi. 6Chẳng lẽ Ngài đối phó với tôi bằng đại quyền của Ngài sao? Không đâu, tôi chỉ mong được Ngài lưu ý đến tôi thôi. 7Người chính trực sẽ trình bày trường hợp của mình ở nơi đó, Ðể tôi được Ðấng xét xử tôi tuyên bố tôi trắng án đời đời.
8Này, tôi đi tới nhưng không thấy Ngài ở đó; Tôi đi ngược về hướng kia và chẳng thấy Ngài đâu. 9Tôi quay qua bên trái, nơi Ngài làm việc, nhưng không thấy Ngài ở đó; Tôi quay qua bên phải, và cũng chẳng thấy Ngài đâu. 10Tuy nhiên, Ngài biết rõ đường nào tôi tiến bước; Khi Ngài đã trui luyện tôi, tôi sẽ trở nên như vàng ròng; 11Chân tôi bám sát các bước Ngài; Tôi gìn giữ đường lối Ngài và quyết không bao giờ tẻ tách. 12Tôi không lìa xa các mệnh lệnh của môi Ngài; Tôi tích trữ những lời của miệng Ngài hơn cả nhu yếu phẩm. 13Tuy nhiên, Ngài đã quyết định về trường hợp của tôi rồi, Ai có thể làm cho Ngài đổi ý được chăng? Bất cứ điều gì lòng Ngài muốn, Ngài làm điều ấy. 14Vì Ngài quyết thực hiện những gì Ngài đã định cho tôi; Có lẽ Ngài còn nhiều điều tương tự dành cho tôi. 15Do đó, tôi sợ hãi nếu phải ở trước thánh nhan Ngài; Chỉ nghĩ đến điều ấy cũng đủ khiến tôi khiếp sợ Ngài rởn ốc. 16Vì Ðức Chúa Trời đã làm cho tôi bị táng đởm kinh hồn; Ðấng Toàn Năng khiến tôi phải hãi hùng kinh sợ. 17Vì giữa cảnh tối tăm tôi đã không im hơi lặng tiếng, Dù cho Ngài đã dùng bóng tối phủ kín cả mặt tôi.