4

Gương Của Áp-ra-ham

1Vậy chúng ta sẽ nói làm sao về việc Áp-ra-ham, tổ chúng ta theo phần xác, ông đã tìm thấy gì? 2Vì nếu Áp-ra-ham được tuyên xưng công chính bởi việc làm thì người có cớ để khoe khoang; nhưng trước mặt Đức Chúa Trời không có như vậy. 3Vì Kinh Thánh nói gì? “Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời và vì thế được kể là công chính.”
4Đối với người làm việc thì tiền công không được kể là ơn mà phải kể là nợ; còn đối với người không làm 5nhưng chỉ tin vào Đấng xưng công chính kẻ vô đạo thì đức tin của người ấy được kể là công chính. 6Ngay vua Đa-vít cũng nói như vậy về phước hạnh của người mà Đức Chúa Trời kể là công chính không bởi việc làm:
  7“Phước cho người
   Được tha vi phạm,
   Được khỏa lấp tội lỗi;
  8Phước cho những ai
   Mà Chúa sẽ chẳng bắt tội.”
9Vậy phước lành này chỉ ban cho người chịu cắt bì thôi hay cũng cho cả người không chịu cắt bì nữa? Vì chúng ta nói: “Bởi đức tin Áp-ra-ham được kể là công chính.” 10Vậy người được kể là công chính như thế nào? Sau khi đã chịu cắt bì hay trước khi chịu cắt bì? Không phải sau mà là trước khi chịu cắt bì. 11Người đã nhận dấu cắt bì là dấu ấn cho sự công chính bởi đức tin mà người đã có khi chưa chịu cắt bì. Như vậy, Áp-ra-ham trở thành cha mọi người tin mà không cắt bì và họ cũng được kể là công chính, 12và cũng làm cha những người chịu cắt bì, là những người không phải chỉ chịu cắt bì thôi nhưng cũng bước theo dấu chân đức tin của tổ phụ Áp-ra-ham chúng ta khi người chưa chịu cắt bì nữa.

Lời Hứa Thực Hiện Qua Đức Tin

13Vì lời hứa cho Áp-ra-ham hay cho dòng dõi người rằng người sẽ thừa hưởng thế giới không phải bởi tuân giữ kinh luật nhưng bởi sự công chính đến từ đức tin. 14Vì nếu nhờ tuân giữ kinh luật mà thừa hưởng cơ nghiệp thì đức tin thành vô ích, và lời hứa trở nên vô hiệu lực. 15Vì kinh luật gây ra thịnh nộ, ở đâu không có kinh luật thì cũng không có sự vi phạm.
16Cho nên bởi đức tin thì lời hứa mới dựa trên ân sủng và được bảo đảm cho toàn thể dòng dõi, không phải chỉ cho dòng dõi sống theo kinh luật mà cho cả dòng dõi có đức tin như Áp-ra-ham, tổ phụ của tất cả chúng ta, 17như Kinh Thánh chép: “Ta đã lập ngươi làm cha nhiều dân tộc.” Trước mặt Đức Chúa Trời, Đấng người đã tin, Đấng làm cho kẻ chết sống lại và định những điều chưa có như có rồi.
18Người vẫn tin trong hy vọng dù không còn gì để hy vọng, nên người trở thành cha của nhiều dân tộc như lời đã phán: “Dòng dõi ngươi sẽ như thế;” 19người không giảm sút đức tin khi thấy thân thể mình cũng như dạ bà Sa-ra như đã chết, vì người đã gần một trăm tuổi; 20Người không vì lòng vô tín mà nghi ngờ lời hứa của Đức Chúa Trời, nhưng được mạnh mẽ trong đức tin tôn vinh Đức Chúa Trời 21và hoàn toàn tin chắc rằng điều gì Đức Chúa Trời đã hứa thì Ngài cũng có đủ quyền năng làm được. 22Vì thế người được kể là công chính. 23Câu: “người được kể là công chính” không phải được ghi lại chỉ vì một mình người mà thôi, 24nhưng cũng vì chúng ta nữa, những người Ngài sẽ kể là công chính, là những người tin vào Đấng đã làm cho Đức Giê-su, Chúa chúng ta, từ chết sống lại, 25Ngài bị nộp cho chết vì tội lỗi chúng ta và được làm cho sống lại để chúng ta được xưng công chính.

4

Gương Áp-ra-ham

1Chúng ta giải thích thế nào về trường hợp Áp-ra-ham, tổ phụ chúng ta? 2Nếu vì làm lành mà Áp-ra-ham được Thượng Đế nhìn nhận là người công chính vô tội, hẳn ông có lý do tự hào. Nhưng Thượng Đế không thừa nhận điều ấy. 3Thánh kinh chép: “Áp-ra-ham tin Thượng Đế, nhờ đó Ngài kể ông là người công chính.” 4Khi một người làm việc lĩnh thù lao, không thể coi thù lao như ân huệ, nhưng là tiền công. 5Còn người không làm việc, nhưng tin Thượng Đế có quyền tha tội cho mình, người ấy hưởng ân huệ và được kể là công chính nhờ đức tin. 6Khi trình bày hạnh phúc của người được Thượng Đế coi là công chính, Đa-vít đã từng xác nhận:
7“Phúc cho người nào tội được tha thứ, lỗi được xóa bôi,
8Phúc cho người được Chúa kể là vô tội.”
9Hạnh phúc ấy chỉ dành riêng cho người chịu cắt bì, hay cho cả người không chịu cắt bì? Chúng ta vừa nói “nhờ đức tin, Áp-ra-ham được kể là người công chính.” 10Áp-ra-ham được kể là công chính lúc nào? Trước hay sau khi chịu cắt bì? Thưa, trước khi chịu cắt bì.
11Lễ cắt bì là dấu hiệu chứng tỏ ông được kể là công chính nhờ đức tin từ khi chưa chịu cắt bì. Do đó, ông trở thành tổ phụ của mọi người không chịu cắt bì, nhưng tin nhận Chúa Cứu Thế, nên được Thượng Đế kể là công chính. 12Đồng thời ông cũng là tổ phụ những người chịu cắt bì và sống bởi đức tin như ông khi chưa chịu cắt bì.

Hưởng lời hứa bởi đức tin

13Thượng Đế hứa cho Áp-ra-ham và dòng dõi ông thừa hưởng thế giới này, không phải vì ông vâng giữ luật pháp nhưng vì ông tin cậy Ngài và được kể là công chính. 14Nếu Thượng Đế chỉ dành lời hứa ấy cho những người vâng giữ luật pháp, thì đức tin hóa ra vô ích và lời hứa trở thành vô nghĩa. 15Luật pháp chỉ đem lại hình phạt cho kẻ phạm pháp, nên chừng nào không có luật pháp, sẽ không còn ai phạm pháp nữa.
16Bởi đức tin, Áp-ra-ham được lời hứa của Thượng Đế như một ân huệ, nên tất cả dòng dõi ông đều được hưởng lời hứa đó: cả dòng dõi theo luật pháp, lẫn dòng dõi theo đức tin. Áp-ra-ham là tổ phụ của tất cả chúng ta, 17như Thánh kinh chép: “Ta đã chọn con làm tổ phụ nhiều dân tộc.” Phải, trước mặt Thượng Đế mà ông tin cậy, Áp-ra-ham là tổ phụ tất cả chúng ta. Ông tin Chúa có quyền khiến kẻ chết sống lại, đổi không ra có. 18Trong cảnh tuyệt vọng, Áp-ra-ham vẫn hy vọng tin tưởng lời hứa của Thượng Đế: “Dòng dõi con sẽ đông như sao trên trời.” Nhờ đó ông trở thành tổ phụ nhiều dân tộc. 19Dù lúc ấy ông đã 100 tuổi, còn Sa-ra 90 — cả hai đều quá tuổi sinh sản, — nhưng tình trạng này không làm cho đức tin ông yếu kém. 20ông chẳng nghi ngờ lời hứa của Thượng Đế, trái lại đức tin ông càng thêm vững mạnh, và ông cứ ca ngợi Ngài. 21Ông tin chắc chắn Thượng Đế có quyền thực hiện mọi điều Ngài hứa. 22Chính nhờ đức tin ấy, ông “được kể là người công chính”. 23Đặc ân “được kể là người công chính” không dành riêng cho Áp-ra-ham, 24nhưng cho chúng ta nữa: vì khi chúng ta tin lời hứa của Thượng Đế — Đấng đã cho Chúa Giê-xu chúng ta sống lại — Ngài cũng kể chúng ta là công chính như Áp-ra-ham. 25Chúa Cứu Thế chịu chết đền tội chúng ta, và sống lại để chứng nhận chúng ta là người công chính.