7

Ha-man Bị Suy Bại

1Vậy vua và Ha-man đến dự tiệc do Hoàng Hậu Ê-xơ-tê thết đãi. 2Vào ngày thứ hai, đang khi họ uống rượu, vua hỏi Ê-xơ-tê lần nữa, “Hoàng Hậu Ê-xơ-tê, khanh có thỉnh nguyện gì? Trẫm sẽ ban cho. Khanh muốn xin điều gì? Dù đến phân nửa vương quốc của trẫm, trẫm cũng sẽ ban cho.”
3Bấy giờ Hoàng Hậu Ê-xơ-tê đáp, “Tâu hoàng thượng, nếu thần thiếp được ơn của hoàng thượng, và nếu đẹp lòng hoàng thượng, kính xin hoàng thượng giữ mạng sống của thần thiếp lại, đó là thỉnh nguyện của thần thiếp, và xin giữ mạng sống của dân tộc thần thiếp lại, đó là điều cầu xin của thần thiếp, 4vì thần thiếp và dân tộc của thần thiếp đã bị bán để bị tiêu diệt, tàn sát, và tận diệt. Nếu thần thiếp và dân tộc của thần thiếp phải bị bán để làm nam nữ nô lệ, thì thần thiếp chẳng dám nói gì, vì nỗi khổ như thế chẳng đáng để làm bận tâm đến hoàng thượng.”
5Bấy giờ Vua A-ha-suê-ru nói với Hoàng Hậu Ê-xơ-tê, “Kẻ đó là ai? Nó ở đâu? Kẻ nào dám cả gan làm như thế?”
6Ê-xơ-tê đáp, “Kẻ thù và kẻ nghịch đó chính là ông Ha-man gian ác nầy.” Bấy giờ Ha-man khiếp sợ trước mặt vua và hoàng hậu. 7Vua bừng bừng nổi giận, đứng lên, bỏ tiệc rượu, và bước ra vườn ngự uyển, nhưng Ha-man vẫn ở lại để van xin Hoàng Hậu Ê-xơ-tê cứu mạng, vì ông nhận thấy vua đã quyết định tiêu diệt ông.
8Khi vua từ vườn ngự uyển trở vào phòng tiệc, vua thấy Ha-man đang ngã mình trên trường kỷ nơi Ê-xơ-tê đang ngồi, vua nói, “Trong cung thất, ngay trước mặt ta, mà nó còn tính hãm hiếp hoàng hậu sao?” Lời vừa ra khỏi miệng vua, người ta liền trùm mặt Ha-man lại.
9Bấy giờ Hạc-bô-na, một trong các thái giám đang hầu bên vua, nói, “Kìa, có cây mộc hình cao hai mươi lăm thước mà Ha-man đã dựng để treo cổ Mộc-đê-cai, người đã báo tin để cứu mạng vua, đang đứng sừng sững trong sân nhà Ha-man.”
 Vua phán, “Hãy treo cổ nó lên đó.”
10Vậy người ta treo cổ Ha-man trên mộc hình ông đã dựng để treo cổ Mộc-đê-cai. Sau đó cơn giận của vua nguôi ngoai.

7

Ha-man bị xử tử

1Vậy vua và Ha-man đến dự tiệc với hoàng hậu E-xơ-thê. 2Khi đang uống rượu, vua lại hỏi bà E-xơ-thê lần nữa: "Hoàng hậu E-xơ-thê, ngươi muốn xin gì ta cũng cho. Dù xin phân nửa đế quốc, ta cũng vui lòng."
3Hoàng hậu E-xơ-thê đáp: "Nếu vua rộng lòng thương xót và nếu được vua đẹp lòng, cầu xin vua cứu mạng sống tôi, và mạng sống dân tộc của tôi. 4Vì tôi và dân tộc tôi đã bị bán cho những người sắp tàn sát, diệt chủng. Dân tộc tôi đã bị họ lên án tử hình. Nếu chỉ bị bán làm nô lệ, chắc tôi đã nín lặng, mặc dù vua bị tổn thất nặng nề, không thể nào đền bù được."
5Hoàng đế A-suê-ru hỏi hoàng hậu: "Kẻ to gan dám làm những việc như thế là ai? Nó ở đâu?"
6E-xơ-thê đáp: "Kẻ thù địch đó chính là Ha-man ác độc này đây!" Ha-man run sợ trước mặt vua và hoàng hậu. 7Vua giận dữ đứng dậy ra khỏi bàn tiệc, bước ra ngoài ngự viên, còn Ha-man ở lại cầu khẩn hoàng hậu E-xơ-thê cứu mạng, vì ông thấy rõ vua sắp giáng họa cho mình 8Khi vua trở lại bàn tiệc, thấy Ha-man ngã sấp người trên ghế dài hoàng hậu E-xơ-thê đang ngồi, vua quát: "Trong cung điện, ngay trước mắt ta, nó còn định cưỡng bức hoàng hậu sao?" Lập tức. Ha-man bị bịt mắt lại, 9Hát-bô-na, một thái giám hầu cận thưa: "Ha-man có dựng cái giá cao 23 thước trong sân nhà để định treo cổ Mạc-đốc, người dã cứu mạng sống vua. "Vua ra lệnh: ' Hãy treo cổ Ha-man lên đó!"
10Vậy, người ta treo Ha-man lên giá treo cổ mà Ha-man đã dựng cho Mạc-đốc - hoàng đế liền nguôi cơn giận.