1

Ha-ba-cúc Than Phiền

1Ðây là sứ điệp mà Tiên Tri Ha-ba-cúc đã thấy:
  2CHÚA ôi, con kêu van xin cứu giúp, nhưng Ngài chẳng đoái hoài gì tới con cho đến bao lâu nữa?
  Con kêu cứu với Ngài rằng, “Bạo ngược!” nhưng sao Ngài chẳng giải cứu?
  3Tại sao Ngài bắt con phải nghe thấy những cảnh trái tai gai mắt thế nầy?
  Hủy diệt và bạo ngược cứ diễn ra trước mắt con;
  Tranh chấp và cãi vã cứ nổi lên liên tục.
  4Vì thế luật pháp trở nên lỏng lẻo, và công lý không bao giờ thắng thế.
  Phường gian ác vây hãm người ngay lành;
  Do đó các phán quyết của nhà cầm quyền đều lệch lạc.

CHÚA Ðáp Lời: Dân Canh-đê Là Tai Họa CHÚA Sai Ðến

  5“Hãy nhìn các nước và xem!
  Hãy sững sờ! Hãy kinh ngạc!
  Vì Ta sẽ làm một việc trong thời của các ngươi,
  Nếu có ai thuật lại, các ngươi cũng không tin.
  6Vì này, Ta sẽ làm cho dân Canh-đê trở nên một dân hung dữ và bạo tàn;
  Chúng sẽ tung hoành dọc ngang khắp đất;
  Chúng sẽ chiếm lấy những nơi cư ngụ không phải là của chúng.
  7Nghe đến chúng, người ta hoảng kinh và sợ sệt;
  Chúng tự quyền quyết định thế nào là công lý và chân giá trị.
  8Ngựa của chúng chạy nhanh hơn con báo;
  Chúng dữ dằn hơn chó sói lúc hoàng hôn;
  Các chiến mã của chúng xông pha khắp chốn.
  Các kỵ binh của chúng đến từ xứ xa xăm,
  Chúng lao tới nhanh như đại bàng bắt mồi.
  9Tất cả chúng đến để biểu dương sự tàn bạo;
  Chúng cứ vểnh mặt nghênh ngang xông tới không ngừng;
  Chúng bắt tù binh nhiều như cát.
  10Chúng chế nhạo các vua;
  Chúng cười đùa các thủ lãnh;
  Chúng khinh bỉ các thành trì kiên cố;
  Chúng đắp ụ và đánh chiếm các thành ấy dễ dàng.
  11Chúng càn quét như một trận gió thổi qua,
  Ðể rồi chúng mắc tội, vì đã coi sức mạnh của chúng là thần của chúng.”

Ha-ba-cúc Tiếp Tục Than Phiền

  12Lạy CHÚA, Ðức Chúa Trời của con, Ðấng Thánh của con,
  Ðấng đã hiện hữu từ vô cực trong quá khứ,
  Chẳng lẽ Ngài cho phép những điều ấy xảy ra để tiêu diệt chúng con sao?
  Dĩ nhiên, Ngài sẽ không để cho chúng con bị tiêu diệt.
  CHÚA ôi, Ngài đã cho chúng được như thế, để chúng thi hành sự đoán phạt của Ngài;
  Vầng Ðá của chúng con ôi,
  Ngài đã lập chúng như vậy, để chúng hình phạt chúng con.
  13Mắt Ngài quá tinh khiết, không thể nào nhìn thấy cảnh gian ác mà không làm gì cả;
  Ngài không thể nào làm ngơ khi chứng kiến những tội ác cứ tiếp tục xảy ra.
  Thế nhưng tại sao Ngài lại có thể bất động, đứng nhìn quân phản bội hại người,
  Và cứ lặng yên khi kẻ ác ăn nuốt người ngay lành hơn nó như vậy?
  14Tại sao Ngài nỡ làm cho người ta ra như cá tôm dưới biển,
  Như côn trùng bò lúc nhúc không có kẻ chỉ huy?
  15Kẻ thù quăng mồi ra nhử chúng;
  Tất cả chúng bu lại và bị tóm trọn vào trong lưới;
  Nó kéo mẻ lưới của nó vào và bắt hết chúng không sót một ai;
  Do đó nó hân hoan và vui vẻ.
  16Vì vậy nó dâng các con vật hiến tế cho cái lưới của nó;
  Nó dâng hương cho cái lưới kéo tay của nó;
  Vì nhờ các lưới đó mà các bữa ăn của nó được thịnh soạn,
  Và thức ăn của nó được dư dật.
  17Chẳng lẽ vì thế mà nó cứ được phép tung lưới ra bắt giết,
  Và vung gươm lên tàn sát các dân khác không chút xót thương hay sao?

1

1The burden which the prophet Habakkuk saw.

The Prophet’s Question

  2O Lord, how long shall I cry,
   And You will not hear?
   Even cry out to You, “Violence!”
   And You will not save.
   3Why do You show me iniquity,
   And cause me to see trouble?
   For plundering and violence are before me;
   There is strife, and contention arises.
   4Therefore the law is powerless,
   And justice never goes forth.
   For the wicked surround the righteous;
   Therefore perverse judgment proceeds.

The Lord’s Reply

  5“Look among the nations and watch—
   Be utterly astounded!
   For I will work a work in your days
   Which you would not believe, though it were told you.
   6For indeed I am raising up the Chaldeans,
   A bitter and hasty nation
   Which marches through the breadth of the earth,
   To possess dwelling places that are not theirs.
   7They are terrible and dreadful;
   Their judgment and their dignity proceed from themselves.
   8Their horses also are swifter than leopards,
   And more fierce than evening wolves.
   Their chargers charge ahead;
   Their cavalry comes from afar;
   They fly as the eagle that hastens to eat.
  9“They all come for violence;
   Their faces are set like the east wind.
   They gather captives like sand.
   10They scoff at kings,
   And princes are scorned by them.
   They deride every stronghold,
   For they heap up earthen mounds and seize it.
   11Then his mind changes, and he transgresses;
   He commits offense,
   Ascribing this power to his god.”

The Prophet’s Second Question

  12Are You not from everlasting,
   O Lord my God, my Holy One?
   We shall not die.
   O Lord, You have appointed them for judgment;
   O Rock, You have marked them for correction.
   13You are of purer eyes than to behold evil,
   And cannot look on wickedness.
   Why do You look on those who deal treacherously,
   And hold Your tongue when the wicked devours
   A person more righteous than he?
   14Why do You make men like fish of the sea,
   Like creeping things that have no ruler over them?
  15They take up all of them with a hook,
   They catch them in their net,
   And gather them in their dragnet.
   Therefore they rejoice and are glad.
   16Therefore they sacrifice to their net,
   And burn incense to their dragnet;
   Because by them their share is sumptuous
   And their food plentiful.
   17Shall they therefore empty their net,
   And continue to slay nations without pity?