4

Ê-li-pha lên tiếng

1Sau đó Ê-li-pha ngươi Thê-man lên tiếng:
  2“Nếu có ai tìm cách đối đáp với anh,
   anh có tức giận không?
   Tôi không thể nào làm thinh.
  3Hãy nhớ lại bao nhiêu người mà anh đã khuyên dạy
   và kẻ thất vọng mà chính anh đã nâng đỡ.
  4Lời khuyên của anh an ủi
   ngã lòng, và anh đã khuyến khích những kẻ sắp té ngã.
  5Nhưng nay khi gặp khốn khó
   anh chán nản;
   hoạn nạn đến với anh, thì anh hoảng hốt.
  6Chính ra anh phải tự tin vì anh kính sợ Thượng Đế;
   anh phải nuôi hi vọng vì anh vô tội.
  7Nên nhớ rằng người vô tội sẽ không chết;
   kẻ lương thiện sẽ không bao giờ bị tiêu diệt.
  8Tôi nhận thấy rằng kẻ cày điều ác,
   và gieo lộn xộn sẽ gặt lấy chúng.
  9Hơi thở của Thượng Đế sẽ tiêu diệt họ,
   luồng thịnh nộ của Ngài sẽ giết chết họ.
  10Sư tử có thể tha hồ gầm thét,
   nhưng nếu răng của sư tử cường bạo bị gãy,
  11thì nó cũng sẽ chết đói thôi.
   Các con của sư tử mẹ bị tản lạc.
  12Có tiếng nói với tôi trong nơi kín,
   lỗ tai tôi nghe tiếng thì thầm.
  13Như cơn ác mộng khiến tôi không ngủ được.
  14Tôi run sợ như cầy sấy;
   xương cốt tôi run lập cập.
  15Có một thần lượn qua trước mặt tôi, khiến tôi rởn tóc gáy.
  16Thần đó dừng lại,
   nhưng tôi không biết đó là thần gì.
  Một hình thù đứng trước mắt tôi,
   và tôi nghe tiếng nói rất khẽ.
   Tiếng đó nói rằng,
  17‘Loài người có công chính hơn Thượng Đế không?
   Con người có thể nào tinh sạch trước mặt Đấng tạo ra mình không?
  18Thượng Đế không tin các thiên sứ Ngài;
   Ngài thường trách họ về những lầm lỗi.
  19Nên Ngài trách loài người nhiều hơn vì là loài vốn xuất thân từ bụi đất,
   nhà cửa nó bằng đất sét,
  là loài dễ bị dập nát như con thiêu thân.
  20Giữa bình minh và hoàng hôn, nhiều người bị tan nát;
   họ chết, biến mất vĩnh viễn
   không ai hay biết.
  21Các dây cột lều của họ bị giật đứt,
   rồi họ chết không hiểu biết gì.’”

4

Eliphaz

1Then Eliphaz the Temanite replied:
  2“If someone ventures a word with you, will you be impatient?
   But who can keep from speaking?
  3Think how you have instructed many,
   how you have strengthened feeble hands.
  4Your words have supported those who stumbled;
   you have strengthened faltering knees.
  5But now trouble comes to you, and you are discouraged;
   it strikes you, and you are dismayed.
  6Should not your piety be your confidence
   and your blameless ways your hope?

  7“Consider now: Who, being innocent, has ever perished?
   Where were the upright ever destroyed?
  8As I have observed, those who plow evil
   and those who sow trouble reap it.
  9At the breath of God they perish;
   at the blast of his anger they are no more.
  10The lions may roar and growl,
   yet the teeth of the great lions are broken.
  11The lion perishes for lack of prey,
   and the cubs of the lioness are scattered.

  12“A word was secretly brought to me,
   my ears caught a whisper of it.
  13Amid disquieting dreams in the night,
   when deep sleep falls on people,
  14fear and trembling seized me
   and made all my bones shake.
  15A spirit glided past my face,
   and the hair on my body stood on end.
  16It stopped,
   but I could not tell what it was.
  A form stood before my eyes,
   and I heard a hushed voice:
  17‘Can a mortal be more righteous than God?
   Can even a strong man be more pure than his Maker?
  18If God places no trust in his servants,
   if he charges his angels with error,
  19how much more those who live in houses of clay,
   whose foundations are in the dust,
   who are crushed more readily than a moth!
  20Between dawn and dusk they are broken to pieces;
   unnoticed, they perish forever.
  21Are not the cords of their tent pulled up,
   so that they die without wisdom?’