4

Ê-li-pha lên tiếng

1Sau đó Ê-li-pha ngươi Thê-man lên tiếng:
  2“Nếu có ai tìm cách đối đáp với anh,
   anh có tức giận không?
   Tôi không thể nào làm thinh.
  3Hãy nhớ lại bao nhiêu người mà anh đã khuyên dạy
   và kẻ thất vọng mà chính anh đã nâng đỡ.
  4Lời khuyên của anh an ủi
   ngã lòng, và anh đã khuyến khích những kẻ sắp té ngã.
  5Nhưng nay khi gặp khốn khó
   anh chán nản;
   hoạn nạn đến với anh, thì anh hoảng hốt.
  6Chính ra anh phải tự tin vì anh kính sợ Thượng Đế;
   anh phải nuôi hi vọng vì anh vô tội.
  7Nên nhớ rằng người vô tội sẽ không chết;
   kẻ lương thiện sẽ không bao giờ bị tiêu diệt.
  8Tôi nhận thấy rằng kẻ cày điều ác,
   và gieo lộn xộn sẽ gặt lấy chúng.
  9Hơi thở của Thượng Đế sẽ tiêu diệt họ,
   luồng thịnh nộ của Ngài sẽ giết chết họ.
  10Sư tử có thể tha hồ gầm thét,
   nhưng nếu răng của sư tử cường bạo bị gãy,
  11thì nó cũng sẽ chết đói thôi.
   Các con của sư tử mẹ bị tản lạc.
  12Có tiếng nói với tôi trong nơi kín,
   lỗ tai tôi nghe tiếng thì thầm.
  13Như cơn ác mộng khiến tôi không ngủ được.
  14Tôi run sợ như cầy sấy;
   xương cốt tôi run lập cập.
  15Có một thần lượn qua trước mặt tôi, khiến tôi rởn tóc gáy.
  16Thần đó dừng lại,
   nhưng tôi không biết đó là thần gì.
  Một hình thù đứng trước mắt tôi,
   và tôi nghe tiếng nói rất khẽ.
   Tiếng đó nói rằng,
  17‘Loài người có công chính hơn Thượng Đế không?
   Con người có thể nào tinh sạch trước mặt Đấng tạo ra mình không?
  18Thượng Đế không tin các thiên sứ Ngài;
   Ngài thường trách họ về những lầm lỗi.
  19Nên Ngài trách loài người nhiều hơn vì là loài vốn xuất thân từ bụi đất,
   nhà cửa nó bằng đất sét,
  là loài dễ bị dập nát như con thiêu thân.
  20Giữa bình minh và hoàng hôn, nhiều người bị tan nát;
   họ chết, biến mất vĩnh viễn
   không ai hay biết.
  21Các dây cột lều của họ bị giật đứt,
   rồi họ chết không hiểu biết gì.’”

4

Lời Ê-li-pha trách Gióp

1 Bấy giờ, Ê-li-pha, người Thê-man đáp lời mà rằng:
2 Nếu người ta thử nói với ông, ông sẽ mất lòng chăng?
 Nhưng ai cầm giữ mình không nói sao được?
3 Kìa, ông đã dạy dỗ nhiều người,
 Và làm cho tay yếu đuối ra mạnh mẽ;
4 Các lời nói ông đã đỡ kẻ xiêu tó lên,
 Và đầu gối lung lay, ông đã làm cho vững bền.
5 Nhưng bây giờ tai nạn xảy đến ông, ông lại giận;
 Nó lâm vào ông, thì ông bị rối lòng.
6 Ông kính sợ Đức Chúa Trời, ấy há chẳng phải nơi nương nhờ của ông?
 Tánh hạnh hoàn toàn của ông, há chẳng phải sự trông cậy của ông sao?
7 Ông hãy suy xét lại, nào bao giờ có kẻ vô tội bị hư mất?
 Đâu có người ngay thẳng lại bị trừ diệt?
8 Theo điều tôi đã thấy, ai cày sự gian ác,
 Và gieo điều khuấy rối, thì lại gặt lấy nó.
9 Bởi hơi thở Đức Chúa Trời, chúng bèn hư mất,
 Tại hơi xịt giận Ngài, họ bị tiêu hao đi.
10 Tiếng gầm của sư tử, và giọng sư tử hét đã êm lặng,
 Và nanh của các sư tử con bị gãy.
11 Sư tử mạnh bạo chết vì thiếu mồi,
 Và các sư tử con bị tản lạc.

12 Có một lời mật thấu đến tôi,
 Lỗ tai tôi văng vẳng nghe tiếng ấy,
13 Ban đêm đương khi loài người ngủ mê,
 Lòng tôi suy tưởng, bèn thấy dị tượng,
14 Sự kinh khủng sợ hãi xông hãm tôi,
 Khiến xương cốt tôi run rẩy.
15 Có một thần đi ngang qua trước mặt tôi;
 Các lông tóc của thịt tôi bèn xửng lên.
16 Thần đứng đó, tôi nhìn không biết mặt người;
 Có một hình dạng ở trước mặt tôi.
 Tôi nghe tiếng thầm thỉ nho nhỏ, mà rằng:

17 ”Loài người hay chết, há công bình hơn Đức Chúa Trời ư?
 Loài người há được trong sạch hơn Đấng Tạo Hóa mình sao?”
18 Kìa, Đức Chúa Trời không tin cậy các tôi tớ Ngài,
 Ngài thường trách sự điên dại của thiên sứ Ngài.
19 Phương chi những kẻ ở chòi đất sét được cất trên nền bụi cát,
 Bị chà nát như loài sâu mọt!
20 Giữa khoảng sáng đến chiều, chúng bị hư nát;
 Hằng chết luôn luôn, mà chẳng có ai lưu ý đến.
21 Dây chằng của chúng há chẳng bị dứt trong mình họ sao?
 Chúng thác, nào được khôn ngoan chi.