39

Tơlơi Mơnuih Ruă Nuă Pơhaih

Kơ pô gai ayŭ Yeduthun. Tơlơi bơni hơơč Dawid adoh.
  1Kâo pơmĭn amăng pran jua kâo, “Kâo či răng kơ tơlơi kâo ngă
   kiăng kơ ƀu či brơi ôh jơlah kâo pơhiăp soh;
   kâo či go̱m akă hĭ amăng bah kâo yơh tơdang ƀing mơnuih sat ƀai dŏ ƀơi anăp kâo.”
  2Samơ̆ tơdang kâo dŏ rơiăt kar hăng mơnuih kơmlô
   laih anŭn kâo ƀu pơhiăp sa boh hiăp ôh,
   sĭt tơlơi khăp kiăng kâo anŭn kơnơ̆ng pơrăm hĭ kâo đôč yơh.
  3Amăng pran jua kâo pơiă hlơr bă hăng tơlơi ƀlơ̆ng bơngơ̆t yơh.
   Jai kâo hơđơ̆ng pơmĭn lu hloh, jai kâo jing hĭ rŭng răng hloh dơ̆ng;
   kâo ƀu dưi pơkơ̆ng hĭ jơlah kâo dơ̆ng tah, tui anŭn kâo laĭ;

  4“Ơ Yahweh ăh, yua hơget Ih ƀu brơi kơ kâo thâo ôh hơbĭn sui kâo či hơdip lĕ?
   Laih anŭn hiư̆m Ih pơkă tơlơi hơdip kâo lĕ?
   Rơkâo kơ Ih ruai bĕ kơ kâo hơbĭn tơlơi hơdip kâo či rơgao hĭ.
  5Be̱r biă mă kar hăng sa čơgam đôč yơh Ih hơmâo pơjing laih kơ tơlơi hơdip kâo!
   Ƀơi anăp mơta Ih, abih tơlơi hơdip kâo kơnơ̆ng jing hĭ đôč đač.
   Sĭt yơh ƀing mơnuih mơnam kơnơ̆ng jing kar hăng sa jua angĭn bluh ƀiă đôč,
  6laih anŭn kơnơ̆ng jing kar hăng tơui hơmâo mă ƀiă đôč yơh.
   Sĭt yơh abih bang tơlơi ñu ngă le̱ng kơ jing đôč đač yơh;
   ñu pơƀut glaĭ dram gơnam, samơ̆ ƀu thâo ôh hlơi či mă tŭ gơnam anŭn tơdơi kơ ñu rơngiă hĭ laih.

  7“Tui anŭn, Ơ Khua Yang ăh, hơget tơlơi kâo dưi đaŏ kơčăng lĕ?
   Kâo đaŏ kơčăng amăng Ih yơh.
  8Rơkâo kơ Ih pơklaih hĭ bĕ kâo mơ̆ng abih bang tơlơi soh sat kâo,
   laih anŭn anăm brơi hĭ ƀing mlŭk klao djik kơ kâo ôh.
  9Kâo či dŏ rơiăt kar hăng kơmlô, amăng bah kâo ƀu či pơhiăp sa boh hiăp ôh,
   yuakơ kâo thâo Ih yơh jing Pô brơi kâo tơnap kar hăng anŭn.
  10Mă pơđuaĭ hĭ bĕ tơlơi taih ama̱ng Ih mơ̆ng kâo;
   Kâo ruă jĕ či răm rai yơh yuakơ tơngan Ih taih.
  11Ih ƀuăh pơkra mơnuih mơnam hăng tơlơi Ih pơkơhma̱l yơh yuakơ hơdôm tơlơi soh gơñu yơh,
   laih anŭn Ih pơrai hĭ tơlơi ñu khăp, jing tơlơi hơdip ñu, kar hăng mot ƀŏh pơrai hĭ dram gơnam yơh.
   Sĭt yơh mơnuih mơnam kơnơ̆ng jing kar hăng sa jua angĭn bluh ƀiă đôč.

  12“Hơmư̆ bĕ tơlơi kâo kwưh iâu, Ơ Yahweh hơi,
   pơđi̱ng bĕ kơ tơlơi kâo rơkâo kơ tơlơi djru,
   laih anŭn anăm ngă amơ̱ng ôh kơ tơlơi kâo čŏk hia.
   Kâo ăt hrup hăng abih bang ƀing ơi adon kâo mơ̆n,
   jing hrup hăng tuai Ih dŏ jưh mă ƀiă hrơi đôč yơh.
  13Rơkâo kơ Ih anăm gle̱ng lăng amơ̱ng kơ kâo ôh kiăng kơ kâo dưi mơak ƀiă
   hlâo kơ kâo či rơngiă hĭ thĕng laih anŭn ƀu dŏ hơdip dơ̆ng tah.”

39

Sự Hư Không của Ðời Người

Thơ của Ða-vít

Cho Trưởng Ban Nhạc

Theo điệu Giê-đu-thun

  1Tôi nói, “Tôi phải cẩn thận gìn giữ đường lối mình,
  Ðể tôi không phạm tội bằng lưỡi mình;
  Tôi phải canh giữ miệng mình như đeo một đai bịt mồm,
  Nhất là mỗi khi có kẻ ác hiện diện trước mặt tôi.”
  2Tôi đã câm nín và yên lặng;
  Tôi đã tự kiềm hãm đến nỗi chẳng nói, dù chỉ một lời lành;
  Nhưng sự căng thẳng đã gia tăng trong tôi.
  3Lòng tôi như đang bị lửa hừng thiêu đốt;
  Trong khi tôi cố nín lặng, lửa càng nung nấu tâm can,
  Vì thế lưỡi tôi buộc phải nói ra:

  4CHÚA ôi, xin cho con biết cuối cùng của đời con sẽ ra sao,
  Những ngày của đời con sẽ dài được bao lâu,
  Ðể con biết đời con mỏng manh là thế nào.
  5Kìa, Ngài đã làm những ngày của đời con dài bằng gang tay,
  Ðời con như không có gì trước mặt Ngài;
  Thật vậy, mỗi người, dù có ra gì, cũng chỉ là hư không. (Sê-la)
  6Quả thật, mỗi người đều bước đi chẳng khác gì một cái bóng;
  Ðúng vậy, người ta lao khổ nhọc nhằn, rồi cũng luống công;
  Người ta để dành của cải, nhưng không biết ai sẽ hưởng.

  7Chúa ôi, bây giờ con còn biết trông cậy vào ai?
  Con chỉ còn hy vọng nơi một mình Ngài.
  8Xin giải cứu con khỏi những vi phạm của con;
  Xin đừng để con thành điều ô nhục trước mặt những kẻ dại.
  9Con đã bị cứng miệng rồi;
  Con không thể mở miệng nói ra được nữa,
  Vì Ngài đã làm cho con như vậy.
  10Cầu xin Ngài cất sự sửa phạt của Ngài khỏi con,
  Vì một khi Ngài vung tay ra, con sẽ bị tiêu tan.

  11Ngài quở trách và sửa phạt người có tội;
  Ngài khiến của cải nó biến mất tựa một con bướm đêm;
  Thật vậy, mỗi người chỉ là hư không.
  12CHÚA ôi, xin lắng nghe lời cầu nguyện của con;
  Xin nghiêng tai nghe tiếng kêu cầu của con;
  Xin đừng yên lặng trước nước mắt của con,
  Vì trước thánh nhan Ngài con chẳng qua là một kiều dân,
  Một kẻ tạm trú như tổ tiên của con.
  13Xin quay ánh mắt nghiêm khắc của Ngài khỏi con,
  Ðể con có thể vui trở lại,
  Trước khi con ra đi và không còn nữa.