1

Nhập Đề

1Lời của Giảng Sư, con vua Đa-vít, ngự tại Giê-ru-sa-lem.
  2Giảng Sư nói:
   Phù vân, hư ảo! Hư ảo, phù vân!
   Trí người không thể nào hiểu nổi mọi việc xảy ra trên đời!

Câu Hỏi Chủ Đề

  3Mọi công lao khó nhọc con người làm ra trên cõi đời này
   Có ích lợi gì lâu bền cho đời người?

Vạn Vật Xoay Vần Theo Chu Kỳ

  4Thế hệ này qua, thế hệ khác đến,
   Trong khi trời đất vẫn còn đó.
  5Mặt trời mọc, mặt trời lặn,
   Rồi hối hả quay về nơi nó mọc.
  6Gió thổi hướng nam,
   Chuyển sang hướng bắc,
  Gió xoay đi, xoay lại,
   Đổi hướng xoay chiều theo luồng gió thổi.
  7Mọi sông ngòi đều đổ ra biển,
   Nhưng biển chẳng hề đầy.
  Nước trở về nguồn,
   Nơi đó sông ngòi lại tiếp tục chảy ra.
  8Mọi vật không ngừng xoay vần;
   Môi miệng người nói mãi vẫn có điều để nói;
  Mắt nhìn mãi vẫn có việc để nhìn;
   Tai nghe mãi vẫn có điều để nghe.
  9Điều chi đã có sẽ còn tiếp tục có,
   Điều chi Đức Chúa Trời đã làm, Ngài vẫn tiếp tục làm.
   Chẳng có gì mới trên cõi đời này.
  10Nếu có điều gì khiến người ta nói:
   “Xem kìa, một điều mới!”
  Thì chính điều ấy đã có rồi, có từ ngàn xưa,
   Trước thời chúng ta.
  11Không ai tưởng nhớ những thế hệ đã qua;
   Những thế hệ mai sau cũng vậy,
  Những người đến sau họ
   Cũng chẳng tưởng nhớ đến họ.

Kinh Nghiệm Của Giảng Sư

12Tôi là Giảng Sư, tôi đã từng làm vua Y-sơ-ra-ên tại Giê-ru-sa-lem. 13Tôi quyết tâm noi theo nguyên tắc khôn ngoan của các bậc hiền triết, nghiên cứu và khảo sát tường tận mọi việc xảy ra trên cõi đời này. Đó là một công việc khó khăn Đức Chúa Trời ban cho loài người. 14Sau khi quan sát mọi việc xảy ra trên đời, tôi nhận thấy trí người không thể nào hiểu nổi, như không ai có thể điều khiển ngọn gió thổi theo chiều mình muốn.
  15Vật chi cong vẹo không thể uốn cho thẳng,
   Vật chi thiếu hụt không thể đếm cho đủ.
16Tôi tự nhủ: “Này, tôi đã thu thập được nhiều kinh nghiệm và hiểu rõ thế nào là khôn ngoan và tri thức. Tôi được khôn ngoan trội hơn mọi vua cai trị Giê-ru-sa-lem trước tôi.” 17Tôi quyết tâm tìm hiểu sự khôn ngoan và tri thức, điên rồ và khờ dại. Tôi khám phá rằng công việc tìm hiểu này cũng khó như điều khiển chiều gió.
  18Càng thêm khôn ngoan càng lắm ưu phiền,
   Càng thêm tri thức, càng nhiều khổ tâm.

1

The Vanity of Life

1The words of the Preacher, the son of David, king in Jerusalem.
  2“Vanity of vanities,” says the Preacher;
   “Vanity of vanities, all is vanity.”
  3What profit has a man from all his labor
   In which he toils under the sun?
   4One generation passes away, and another generation comes;
   But the earth abides forever.
   5The sun also rises, and the sun goes down,
   And hastens to the place where it arose.
   6The wind goes toward the south,
   And turns around to the north;
   The wind whirls about continually,
   And comes again on its circuit.
   7All the rivers run into the sea,
   Yet the sea is not full;
   To the place from which the rivers come,
   There they return again.
   8All things are full of labor;
   Man cannot express it.
   The eye is not satisfied with seeing,
   Nor the ear filled with hearing.
  9That which has been is what will be,
   That which is done is what will be done,
   And there is nothing new under the sun.
   10Is there anything of which it may be said,
   “See, this is new”?
   It has already been in ancient times before us.
   11There isno remembrance of former things,
   Nor will there be any remembrance of things that are to come
   By those who will come after.

The Grief of Wisdom

12I, the Preacher, was king over Israel in Jerusalem. 13And I set my heart to seek and search out by wisdom concerning all that is done under heaven; this burdensome task God has given to the sons of man, by which they may be exercised. 14I have seen all the works that are done under the sun; and indeed, all is vanity and grasping for the wind.
  15What is crooked cannot be made straight,
   And what is lacking cannot be numbered.
16I communed with my heart, saying, “Look, I have attained greatness, and have gained more wisdom than all who were before me in Jerusalem. My heart has understood great wisdom and knowledge.” 17And I set my heart to know wisdom and to know madness and folly. I perceived that this also is grasping for the wind.
  18For in much wisdom is much grief,
   And he who increases knowledge increases sorrow.