57

Sự an nghỉ của người công chính

  1Người công chính chết đi,
   Chẳng ai lưu tâm đến;
  Người nhân đức bị cất đi,
   Nhưng không ai hiểu rằng:
  Chính vì tai họa sắp đến,
   Mà người công chính được cất đi;
   2Người sẽ đi vào sự bình an.
  Người nào sống ngay thẳng
   Thì được an nghỉ trên giường mình.

Quở trách sự thờ hình tượng của dân Y-sơ-ra-ên

  3Nhưng các ngươi là con cháu của phù thủy,
   Dòng dõi của kẻ gian dâm và mại dâm kia,
   Hãy lại gần đây!
  4Các ngươi nhạo cười ai?
   Các ngươi há miệng rộng
   Và le lưỡi chống lại ai?
  Chẳng phải các ngươi là con cái phản loạn,
   Là dòng dõi dối trá sao?
  5Các ngươi hành dâm với nhau bên cây cối,
   Dưới mọi lùm cây xanh;
  Các ngươi giết con cái làm sinh tế nơi thung lũng,
   Trong những hốc đá!
  6Những tảng đá bóng láng trong thung lũng là phần riêng của ngươi;
   Thật, đó là tài sản của ngươi.
  Ngươi đã làm lễ quán
   Và dâng tế lễ chay cho chúng!
   Ta có nguôi giận được vì những việc đó không?
  7Ngươi đặt giường mình trên núi rất cao,
   Và lên đó dâng sinh tế.
  8Ngươi đặt các biểu tượng tà thần
   Phía sau cánh cửa và các trụ cửa;
  Vì ngươi lìa bỏ Ta nên đã mở giường ngươi ra rồi leo lên đó;
   Và làm cho giường mình rộng thêm.
  Ngươi lập giao ước với các tà thần,
   Ưa thích giường của chúng,
   Và ngắm nhìn sự lõa lồ của chúng.
  9Ngươi đã đem dầu và thêm nhiều hương liệu
   Đến dâng cho thần Mo-lóc;
  Ngươi đã sai các sứ giả mình đi phương xa,
   Hạ mình xuống tận âm phủ!
  10Ngươi đã mệt nhọc vì đường dài,
   Mà chưa bao giờ nói: “Ấy là vô ích!”
  Ngươi đã tìm thấy sức mới cho mình
   Nên ngươi không mòn mỏi.

  11Ngươi kinh khiếp ai, và sợ hãi ai
   Đến nỗi ngươi nói dối,
  Ngươi không nhớ đến Ta,
   Và không lưu tâm đến Ta?
  Có phải vì lâu nay Ta im lặng
   Nên ngươi không kính sợ Ta chăng?
  12Nầy, chính Ta sẽ phơi bày việc thực hành nếp sống công chính của ngươi,
   Nhưng những việc ấy không giúp ích gì cho ngươi.
  13Khi ngươi kêu cứu, hãy để các thần mà ngươi đã tập hợp giải cứu ngươi!
   Gió sẽ thổi các thần ấy đi,
   Một hơi thở sẽ lùa chúng đi tất cả.
  Nhưng ai ẩn náu nơi Ta sẽ hưởng đất nầy,
   Và được núi thánh của Ta làm cơ nghiệp.

Lời hứa cứu giúp và chữa lành

  14Có lời phán: “Hãy đắp đường, hãy đắp đường!
   Hãy san phẳng! Hãy dẹp bỏ chướng ngại vật khỏi đường dân Ta!”

  15Đấng cao cả, Đấng được tôn cao, ngự nơi đời đời vô cùng,
   Danh Ngài là Thánh; Đấng ấy phán:
  “Ta ngự trong nơi cao và thánh,
   Nhưng cũng ở với người ăn năn đau đớn và tâm linh khiêm nhường,
  Để làm tươi tỉnh tâm linh của người khiêm nhường,
   Và làm tươi tỉnh tấm lòng người ăn năn đau đớn.
  16Ta không kết tội luôn luôn,
   Cũng chẳng tức giận mãi mãi;
  Vì thần linh sẽ mòn mỏi trước mặt Ta,
   Và các sinh linh mà Ta đã tạo nên cũng vậy.
  17Vì tội tham lam của nó mà Ta nổi giận và đánh nó.
   Trong cơn giận dữ, Ta đã ẩn mặt với nó,
   Nhưng nó cứ trở lại con đường của lòng mình.
  18Ta đã thấy đường lối nó, nhưng Ta sẽ chữa lành,
   Dẫn dắt và ban sự an ủi cho nó,
   Cùng với những kẻ than khóc của nó.
  19Ta tạo nên lời ca ngợi trên môi miệng chúng:
   ‘Bình an! Bình an cho kẻ ở xa và cho kẻ ở gần!’”
  Đức Giê-hô-va phán:
   “Ta sẽ chữa lành cho nó.
  20Nhưng những kẻ ác giống như biển động,
   Không yên tịnh được,
   Nước động cuộn lên bùn lầy và cáu cặn.”
  21Đức Chúa Trời tôi phán:
   “Những kẻ gian ác chẳng được hưởng bình an.”

57

Sự nguội lạnh và sự thờ hình tượng của người Y-sơ-ra-ên. – Hứa về sự yên ủi kẻ tin

1 Người công bình chết, chẳng ai để ý đến; người nhân đức bị cất đi, chẳng ai suy nghĩ rằng người công bình bị cất đi khỏi tai vạ hầu đến. 2 Người vào trong sự bình an. Mỗi người đi trong đường ngay thẳng, thì được an nghỉ nơi giường mình.
3 Nhưng các ngươi, là con trai của bà bóng, dòng dõi của kẻ gian dâm và người đĩ thõa kia, hãy lại gần đây! 4 Các ngươi nhạo cười ai? Các ngươi há miệng rộng và lè lưỡi nghịch cùng ai? Các ngươi há chẳng phải con cái bội nghịch, dòng dõi nói dối sao? 5 Các ngươi hành dâm với nhau trong cây dẻ, dưới cây rậm, giết con cái nơi trũng, dưới lỗ nẻ vầng đá!
6 Những đá bóng láng nơi khe suối, tức là phần riêng ngươi; thật, đó là phần ngươi; nên ngươi làm lễ quán và dâng của lễ chay cho những đá đó! Ta há chẳng giận về những sự đó sao? 7 Ngươi đặt giường trên núi rất cao, và lên đó đặng dâng của lễ. 8 Ngươi đặt dấu ghi đằng sau cửa và sau các trụ cửa; vì ngươi đã trần mình cho kẻ khác và leo lên; ngươi đã làm rộng giường mình và lập giao ước với chúng nó. Ngươi lại ngó xem giường chúng nó và ưa thích! 9 Ngươi đã đem dầu và gia thêm hương liệu dâng cho vua kia; đã sai sứ giả mình đi phương xa; đã hạ mình xuống đến Âm phủ! 10 Ngươi đã mệt nhọc vì đường dài; mà chưa từng nói rằng: Ấy là vô ích! Ngươi đã thấy sức lực mình được phấn chấn, cho nên ngươi chẳng mòn mỏi.
11 Vậy thì ngươi kiêng ai? ngươi sợ ai, nên mới nói dối, nên mới không nhớ đến ta, và không lo đến sự đó? Có phải tại lâu nay ta làm thinh mãi, nên ngươi không kính sợ ta chăng? 12 Nầy, chính ta sẽ rao sự công bình ngươi, mọi việc ngươi làm đều là không ích cho ngươi. 13 Khi ngươi sẽ kêu, hết thảy các thần mà ngươi đã nhóm họp hãy giải cứu ngươi! Gió sẽ đùa các thần ấy đi, một cái thở là làm mất hết thảy. Nhưng kẻ nào ẩn náu nơi ta, sẽ hưởng đất nầy, và được hòn núi thánh của ta làm cơ nghiệp. 14 Người sẽ nói rằng: Hãy đắp đường, hãy đắp đường! Hãy ban cho bằng! hãy cất lấy sự ngăn trở khỏi đường dân ta!
15 Đấng cao cả, ở nơi đời đời vô cùng, danh Ngài là Thánh, có phán như vầy: Ta ngự trong nơi cao và thánh, với người có lòng ăn năn đau đớn và khiêm nhường, đặng làm tươi tỉnh thần linh của những kẻ khiêm nhường, và làm tươi tỉnh lòng người ăn năn đau đớn. 16 Ta chẳng muốn cãi lẽ đời đời, cũng chẳng tức giận mãi mãi; vì thần linh sẽ mòn mỏi trước mặt ta, và các linh hồn mà ta đã dựng nên cũng vậy.
17 Ấy là vì tội tham lam của nó mà ta giận, và đánh nó. Trong cơn giận, ta đã ẩn mặt ta với nó; nhưng nó cứ trở lui đi, theo con đường của lòng mình. 18 Ta đã xem thấy đường lối nó, ta sẽ chữa lành cho; sẽ dắt đưa và thưởng cho nó sự yên ủi, cùng cho những kẻ lo buồn với nó. 19 Đức Giê-hô-va phán rằng: Ta dựng nên trái của môi miếng: bình an, bình an cho kẻ ở xa cùng cho kẻ ở gần; ta sẽ chữa lành kẻ ấy. 20 Song những kẻ ác giống như biển đương động, không yên lặng được, thì nước nó chảy ra bùn lầy. 21 Đức Chúa Trời ta đã phán: Những kẻ gian ác chẳng hưởng sự bình an.