4

E-li-phat

1E-li-phat tễ vil Tê-man pai neq: “Yop ơi! Khân cứq táq ntỡng, mới cỡt roâi sarnớm tỡ? 2Yuaq cứq tỡ rơi ỡt rangiac noâng. 3Mới cơi atỡng cũai sa‑ữi lứq chơ, cớp rachuai cũai ieuq yỗn cỡt rêng loah. 4Toâq bữn muoi noaq cũai dớm cớp lakéh lakiei lứq, sưong santoiq mới tĩeih án têq chuai yỗn án yuor tayứng táng loah tamái. 5Ma sanua ŏ́c túh arức nâi toâq pỡ mới, ma mới cỡt pê pahỡm; mới tỡ rơi ratáng chíl, toau táq yỗn mới cỡt chíq dớt sarnớm. 6Mới yám noap Yiang Sursĩ cỡt samoât dỡi tamoong mới; ranáq ki la tỡ bữn lôih ntrớu; ngkíq cóq mới sa‑âm cớp ngcuang níc.
7“Sanua cóq mới chanchớm salĩq neq: Nŏ́q bữn cũai ŏ́q lôih ma chĩuq cuchĩt pứt? Tỡ la nŏ́q cũai tanoang o ma chĩuq noau cŏ́h táh? 8Ĩn cứq khoiq hữm, máh ranáq sâuq cũai táq la samoât alới trứh ŏ́c; cớp máh cuplốq alới trứh la moang ranáq túh coat sâng. Sanua, alới sot loah tễ máh ranáq sâuq cớp ranáq lôih ki. 9Yiang Sursĩ cutâu mứt lứq chóq alới, dếh pupứt nheq alới, cỡt samoât cuyal rapuq hâp lứq. 10Cũai loâi hễr cu‑ỗi, sưong alới casang ralông samoât sưong cula samín, ma Yiang Sursĩ táq yỗn alới cỡt tangứt, cớp déh táh chíq clỗi án. 11Cula samín cuchĩt cỗ ŏ́q charán cha, chơ máh con cula samín cỡt pláh nheq.
12“Bữn muoi trỗ, sưong rachâp ngcuai lứq tâng cutũr cứq, mán cứq tỡ bữn ễ sâng loâng sưong ki. 13Samoât láu mpáu croŏq lứq bo cứq bếq langêt, cứq miaq ỡt clơng níc tâng mứt pahỡm. 14Cứq sâng ngcŏh cớp cangcoaih; tỗ chác cứq cỡt lamên la‑ot nheq cỗ sâng ngcŏh lứq. 15Bữn cuyal phát pha mieiq cứq; sóc muar chũop tỗ cứq cuthrỡ nheq, cỗ cứq sâng ngcŏh. 16Cứq hữm muoi acán ỡt tayứng choâng moat cứq, ma cứq tỡ bữn dáng acán ki la ntrớu. Chơ cứq sâng muoi sưong pai aloŏh; sưong ki loŏh tễ ntốq rangiac lứq, blớh cứq neq: 17‘Bữn noau noâq noâng tanoang o clữi tễ Yiang Sursĩ tỡ? Tỡ la bữn cũai aléq mŏ ŏ́q tháng lôih, noap tễ tangái Yiang Sursĩ tễng án?’
18“Khân Yiang Sursĩ tỡ bữn noap cũai táq ranáq án, cớp khân án tếq tỗp ranễng án, pai alới sacũl, 19ki dỡi léq án noap cũai ca cỡt tễ cutễq tabát, cũai toâq tễ cutễq phốn miat sâng, la khễ lứq noau tĩn sarúq yỗn abuoiq samoât lamooh. 20Tỗp alới bữn tamoong tâng pên tarưp, chơ toâq pên tabữ pĩeiq alới cuchĩt cống bữn, ma noau tỡ bữn dáng. 21Dũ ramứh alới bữn pứt chái lứq, ma yỗn toau alới cuchĩt, la alới noâng tỡ bữn dáng ngê Yiang Sursĩ.

4

Lời Ê-li-pha trách Gióp

1 Bấy giờ, Ê-li-pha, người Thê-man đáp lời mà rằng:
2 Nếu người ta thử nói với ông, ông sẽ mất lòng chăng?
 Nhưng ai cầm giữ mình không nói sao được?
3 Kìa, ông đã dạy dỗ nhiều người,
 Và làm cho tay yếu đuối ra mạnh mẽ;
4 Các lời nói ông đã đỡ kẻ xiêu tó lên,
 Và đầu gối lung lay, ông đã làm cho vững bền.
5 Nhưng bây giờ tai nạn xảy đến ông, ông lại giận;
 Nó lâm vào ông, thì ông bị rối lòng.
6 Ông kính sợ Đức Chúa Trời, ấy há chẳng phải nơi nương nhờ của ông?
 Tánh hạnh hoàn toàn của ông, há chẳng phải sự trông cậy của ông sao?
7 Ông hãy suy xét lại, nào bao giờ có kẻ vô tội bị hư mất?
 Đâu có người ngay thẳng lại bị trừ diệt?
8 Theo điều tôi đã thấy, ai cày sự gian ác,
 Và gieo điều khuấy rối, thì lại gặt lấy nó.
9 Bởi hơi thở Đức Chúa Trời, chúng bèn hư mất,
 Tại hơi xịt giận Ngài, họ bị tiêu hao đi.
10 Tiếng gầm của sư tử, và giọng sư tử hét đã êm lặng,
 Và nanh của các sư tử con bị gãy.
11 Sư tử mạnh bạo chết vì thiếu mồi,
 Và các sư tử con bị tản lạc.

12 Có một lời mật thấu đến tôi,
 Lỗ tai tôi văng vẳng nghe tiếng ấy,
13 Ban đêm đương khi loài người ngủ mê,
 Lòng tôi suy tưởng, bèn thấy dị tượng,
14 Sự kinh khủng sợ hãi xông hãm tôi,
 Khiến xương cốt tôi run rẩy.
15 Có một thần đi ngang qua trước mặt tôi;
 Các lông tóc của thịt tôi bèn xửng lên.
16 Thần đứng đó, tôi nhìn không biết mặt người;
 Có một hình dạng ở trước mặt tôi.
 Tôi nghe tiếng thầm thỉ nho nhỏ, mà rằng:

17 ”Loài người hay chết, há công bình hơn Đức Chúa Trời ư?
 Loài người há được trong sạch hơn Đấng Tạo Hóa mình sao?”
18 Kìa, Đức Chúa Trời không tin cậy các tôi tớ Ngài,
 Ngài thường trách sự điên dại của thiên sứ Ngài.
19 Phương chi những kẻ ở chòi đất sét được cất trên nền bụi cát,
 Bị chà nát như loài sâu mọt!
20 Giữa khoảng sáng đến chiều, chúng bị hư nát;
 Hằng chết luôn luôn, mà chẳng có ai lưu ý đến.
21 Dây chằng của chúng há chẳng bị dứt trong mình họ sao?
 Chúng thác, nào được khôn ngoan chi.