7

Boh Hiăp Stephen Pơblang Kơ Grup Sanhedrin

1Giŏng anŭn, pô khua ngă yang prŏng hloh tơña kơ Stephen tui anai, “Hiư̆m ngă, hơdôm tơlơi phŏng anŭn jing djơ̆ mơ̆?”
2Stephen laĭ glaĭ tui anai, “Ơ ƀing ayŏng adơi Yehudah jing ƀing khua moa pơpŭ pơyom hơi, rơkâo kơ ƀing gih hơmư̆ kâo đa! Ơi Adai kơ tơlơi ang yang hơmâo pơƀuh rai laih kơ ơi adon ta jing Abraham, hlak ñu ăt dŏ pơ anih lŏn Mesopotamia, jing hlâo kơ ñu aka dŏ pơ anih lŏn Kharran. 3Ơi Adai laĭ hăng gơ̆ tui anai, ‘Tơbiă đuaĭ hĭ bĕ mơ̆ng plei pla ih, mơ̆ng kơnung djuai ih laih anŭn nao pơ anih lŏn Kâo či kơčrâo brơi kơ ih.’
4“Tui anŭn, Abraham tơbiă đuaĭ hĭ mơ̆ng anih lŏn Khaldai hăng nao pơ anih lŏn Kharran. Tơdơi kơ ama ñu tơĭ pran laih, Ơi Adai brơi ñu rai truh pơ anih lŏn anai, jing anih ƀing gih hlak dŏ hơdip ră anai. 5Ơi Adai ƀu brơi ñu lŏn kŏng ngăn hơget ôh amăng anih lŏn anŭn, ƀiă lŏn kiăng kơ juă tơkai ăt kŏn hơmâo lơi. Samơ̆ Ơi Adai ƀuăn laih hăng ñu kơ tơlơi ñu hăng ƀing ană tơčô ñu tơdơi kơ ñu či mă tŭ anih lŏn anai yơh, wơ̆t tơdah hlak anŭn Abraham aka ƀu hơmâo ană bă ôh. 6Ơi Adai pơhiăp laih hăng ñu tui anai, ‘Ƀing ană tơčô ih či jing hĭ ƀing tuai amăng sa anih lŏn ƀu djơ̆ anih lŏn gơñu pô ôh, laih anŭn arăng či pơjing ƀing gơñu jing hlŭn mơnă hăng kơtư̆ juă ƀing gơñu amăng pă̱-rơtuh thŭn yơh.’ 7Laih anŭn Ơi Adai laĭ dơ̆ng tui anai, ‘Samơ̆ Kâo či pơkơhma̱l hĭ lŏn čar ƀing gơñu mă bruă kar hăng hlŭn mơnă anŭn, laih anŭn tơdơi kơ anŭn, ƀing gơñu či tơbiă đuaĭ hĭ mơ̆ng lŏn čar anŭn hăng kơkuh pơpŭ kơ Kâo amăng anih lŏn anai yơh.’ 8Giŏng anŭn, Ơi Adai pơđar kơ Abraham kiăng kơ khăt klĭ ană đah rơkơi ñu kiăng kơ pơrơđah kơ tơlơi ñu hăng ƀing gơñu tui gưt kơ tơlơi pơgop Ñu yơh. Hơnŭn yơh, Abraham jing hĭ ama kơ Isa̱k laih anŭn khăt klĭ gơ̆ ƀơi hrơi tal sapăn tơdơi kơ hrơi tơkeng kơ gơ̆. Tơdơi kơ anŭn, Isa̱k khăt klĭ kơ ană ñu Yakôb laih anŭn Yakôb khăt klĭ kơ pluh-dua čô ƀing ană đah rơkơi ñu, jing ƀing ama ơi adon ta yơh.”
9“Yuakơ ƀing ama ơi adon ta anŭn ƀlah moăñ kơ Yôsêp, tui anŭn ƀing gơñu sĭ hĭ gơ̆ jing hlŭn amăng lŏn čar Êjip. Samơ̆ Ơi Adai dŏ hrŏm hăng Yôsêp. 10Ơi Adai hơmâo pơklaih hĭ laih ñu mơ̆ng djŏp mơta tơlơi tơnap gleh. Ñu pha brơi kơ Yôsêp tơlơi rơgơi laih anŭn djru kơ gơ̆ dưi hơmâo tơlơi pap ƀơi anăp Pharaoh, jing pơtao čar Êjip. Tui anŭn, pơtao anŭn jao kơ Yôsêp jing khua prŏng git gai wai lăng lŏn čar Êjip wơ̆t hăng sang pơtao ñu mơ̆n.
11“Tơdơi kơ anŭn, hơmâo tơlơi ư̆ rơpa prŏng truh amăng lŏn čar Êjip wơ̆t hăng abih bang lŏn čar Kanaan mơ̆n, tui anŭn ƀing ơi adon ta tŭ tơlơi tơnap gleh prŏng biă mă laih anŭn ƀu dưi hơduah hơmâo gơnam ƀơ̆ng djŏp ôh. 12Tơdang Yakôb hơmư̆ ƀing arăng pơruai kơ tơlơi hơmâo pơdai amăng lŏn čar Êjip, ñu pơkiaŏ nao ƀing ơi adon ta nao pơ lŏn čar anŭn tal sa yơh. 13Ƀơi tơlơi ƀing gơñu nao pơ čar anŭn tal dua dơ̆ng, Yôsêp brơi kơ ƀing ayŏng adơi ñu thâo krăn hlơi ñu jing, laih anŭn Pharaoh thâo krăn kơ sang anŏ Yôsêp yơh. 14Tơdơi kơ anŭn, Yôsêp pơkiaŏ mơnuih nao iâu rai ama ñu Yakôb wơ̆t hăng abih bang sang anŏ gơ̆, abih bang ƀing gơñu jing tơjuhpluh-rơma čô. 15Giŏng anŭn, Yakôb hăng sang anŏ ñu trŭn nao dŏ pơ lŏn čar Êjip. Pơ anih anŭn yơh, ñu hăng ƀing ơi adon ta tơĭ pran. 16Ƀing arăng ba glaĭ atâo gơñu pơ plei Sekhem laih anŭn dơ̱r ƀing gơñu amăng pa̱r pơsat Abraham hơmâo blơi laih hlâo adih mơ̆ng ƀing ană đah rơkơi Hamôr ƀơi Sekhem hăng nua prăk.
17“Tơdang jĕ truh kơ hrơi mông Ơi Adai kiăng pơkrĕp truh hĭ tơlơi Ñu ƀuăn laih hăng Abraham, ƀing ană plei ta amăng lŏn čar Êjip lar tui lu biă mă. 18Giŏng anŭn, hơmâo pơtao pơkŏn, jing pô ƀu thâo krăn kơ tơlơi Yôsêp ôh, jing pơtao git gai wai lăng lŏn čar Êjip. 19Ñu hơduah hơdră mơneč kiăng pơrai hĭ ƀing ană plei ta laih anŭn kơtư̆ juă ƀing ơi adon ta hăng pơgŏ̱ ƀing gơ̆ glŏm hĭ ƀing ană nge ƀing gơ̆ kiăng kơ djai.
20“Amăng rơnŭk anŭn yơh arăng tơkeng kơ Môseh, laih anŭn ñu jing sa čô ană nge hiam rô̆ biă mă. Amĭ ama ñu răk rong ñu amăng klâo blan amăng sang gơñu pô. 21Tơdang amĭ ñu pioh hĭ ñu pơ gah rơngiao, ană Pharaoh mă đĭ ñu hăng rong ba ñu jing kar hăng ană ñu pô yơh. 22Môseh tŭ hrăm abih bang tơlơi rơgơi ƀing Êjip laih anŭn jing dưi kơtang amăng tơlơi pơhiăp wơ̆t hăng bruă ñu ngă.
23“Tơdang Môseh hơmâo pă̱pluh thŭn, ñu khưp kiăng nao čuă ngui ƀing ayŏng adơi plei pla ñu jing ƀing Israel. 24Môseh ƀuh sa čô mơnuih Êjip kơtư̆ juă sa čô mơnuih Israel, tui anŭn ñu nao pơgang brơi mơnuih Israel anŭn hăng taih pơdjai hĭ mơnuih Êjip anŭn kiăng kơ rŭ nua brơi kơ gơ̆. 25Môseh pơmĭn kơ tơlơi ƀing ană plei ñu pô či thâo kơnăl kơ tơlơi Ơi Adai hlak yua ñu kiăng kơ pơklaih hĭ ƀing gơñu, samơ̆ ƀing gơñu ƀu thâo kơnăl kơ tơlơi anŭn ôh. 26Amăng hrơi tŏ tui, Môseh bưp dua čô ƀing Israel hlak pơrơjăh hăng tơdruă. Môseh gir kiăng kơ pơrơno̱m glaĭ ƀing gơñu hăng laĭ tui anai, ‘Ơ ƀing gơyut ăh, ƀing gih jing kar hăng ayŏng adơi. Tui anŭn, ƀing gih khŏm anăm kiăng kơ pơruă hĭ kơ tơdruă ôh!’
27“Samơ̆ pô kơtư̆ juă gŏp ñu anŭn tơlư̆ hĭ Môseh laih anŭn laĭ tui anai, ‘Ƀu hơmâo hlơi pô ôh pơjing brơi kơ ih jing khua git gai hăng phat kơđi kơ ƀing gơmơi! 28Năng ai ih kiăng pơdjai hĭ kâo kar hăng ih pơdjai hĭ laih mơnuih Êjip hrơi tơ̆m brơi yơh!’ 29Tơdang Môseh hơmư̆ tơlơi anŭn, ñu đuaĭ kơdŏp pơ anih lŏn Midyan, jing anih ñu dŏ hơdip kar hăng sa čô tuai laih anŭn ñu hơmâo dua čô ană đah rơkơi.
30“Tơdơi kơ anŭn pă̱pluh thŭn, sa čô ling jang hiam pơƀuh rai kơ Môseh amăng jơlah apui ƀơi pum drơi hlak apui ƀơ̆ng, jing amăng tơdron ha̱r jĕ čư̆ Sinai. 31Tơdang Môseh ƀuh tơlơi anŭn, ñu dŏ kơtuă biă mă kơ tơlơi ñu ƀuh anŭn. Tơdang ñu nao jĕ kiăng lăng rơđah hloh, ñu hơmư̆ hiăp Khua Yang pơhiăp tui anai, 32‘Kâo jing Ơi Adai kơ ƀing ơi adon ih. Ơi Adai kơ Abraham, Isa̱k hăng Yakôb.’ Môseh rŭng răng huĭ hyưt yơh ƀu khĭn lăng dơ̆ng tah.
33“Giŏng anŭn, Khua Yang laĭ kơ ñu dơ̆ng tui anai, ‘Tơlĕh hĭ bĕ klĭ juă ƀơi tơkai ih, yuakơ anih ih hlak dŏ anŭn jing anih rơgoh hiam. 34Sĭt Kâo hơmâo ƀuh laih kơ tơlơi gleh tơnap ƀing plei pla Kâo amăng lŏn čar Êjip hlak tŭ tơnap gleh. Kâo hơmư̆ laih tơlơi ƀing gơñu pơkrao laih anŭn Kâo trŭn rai kiăng pơklaih hĭ ƀing gơñu. Ră anai ih rai bĕ, Kâo či pơkiaŏ ih wơ̆t glaĭ pơ lŏn čar Êjip yơh.’
35“Môseh anŭn yơh jing pô ƀing gơñu hơmâo hơngah hĭ laih tui anai, ‘Ƀu hơmâo hlơi pô ôh jao brơi kơ ih jing khua git gai laih anŭn phat kơđi brơi kơ ƀing gơmơi!’ Ăt Môseh anŭn mơ̆n jing pô Ơi Adai pô yơh, jing Pô hơmâo pơƀuh rai laih kơ ñu mơ̆ng ling jang hiam amăng pum drơi anŭn, hơmâo pơkiaŏ nao laih ñu kiăng kơ jing khua git gai hăng pô pơklaih gơñu mơ̆ng ling jang Ñu jing pô hơmâo pơƀuh rai laih kơ ñu amăng pum kơyâo. 36Môseh anŭn yơh hơmâo ba laih ƀing gơñu tơbiă mơ̆ng lŏn čar Êjip laih anŭn hơmâo ngă laih khul gru tơlơi mơsêh mơyang yom pơphan biă mă amăng Čar Êjip, ƀơi Rơsĭ Mriah, laih anŭn amăng tơdron ha̱r pă̱pluh thŭn.
37“Anai yơh jing tơlơi Môseh hơmâo pơhiăp laih hăng ƀing Israel tui anai, ‘Ơi Adai či pơkiaŏ rai pơ ƀing gih sa čô pô pơala hrup hăng kâo mơ̆ng tŏng krah ƀing ană plei gih yơh.’ 38Môseh dŏ hăng ling jang anŭn, jing pô pơhiăp laih hăng ñu ƀơi čư̆ Sinai, laih anŭn ñu pơruai hơdôm boh hiăp anŭn kơ ƀing ơi adon ta jing ƀing pơjơnum glaĭ amăng tơdron ha̱r. Ñu tŭ mă laih hơdôm boh hiăp kiăng kơ pơtă kơ ƀing ană plei hiư̆m kiăng kơ hơdip kiăng pha brơi kơ ƀing ta.
39“Samơ̆ ƀing ơi adon ta hơngah ƀu tui gưt kơ Môseh ôh. Kơđai glaĭ, ƀing gơñu hơngah hĭ gơ̆ laih anŭn amăng pran jua gơñu, ƀing gơñu kiăng kơ wơ̆t glaĭ pơ lŏn čar Êjip yơh. 40Tui anŭn, ƀing gơñu laĭ kơ A̱rôn tui anai, ‘Pơkra brơi bĕ kơ ƀing gơmơi ƀing yang, jing ƀing či nao hlâo kơ ƀing gơmơi, yuakơ Môseh anai, jing pô ba ƀing ta tơbiă mơ̆ng lŏn čar Êjip, ƀing ta ƀu thâo ôh hơget tơlơi hơmâo truh laih kơ ñu!’ 41Hlak anŭn, ƀing gơñu tuh tia sa boh rup ană rơmô. Ƀing gơñu ba rai khul gơnam ngă yang kiăng kơ pơyơr kơ rup trah anŭn, laih anŭn djă̱ hơdơr pơpŭ pơyom kơ rup gơñu pô hơmâo pơkra rai laih. 42Samơ̆ Ơi Adai lui raih hĭ ƀing gơñu laih anŭn jao hĭ ƀing gơñu kơ tơlơi kơkuh pơpŭ kơ khul pơtŭ amăng adai. Tơlơi bruă anŭn jing djơ̆ tui hăng tơlơi arăng hơmâo čih laih amăng hră ƀing pô pơala tui anai,
  “ ‘Ơ ƀing Israel, sĭt yơh ƀing gih ƀu ba rai kơ Kâo khul gơnam ngă yang hăng gơnam pơyơr
   tơdang amăng pă̱pluh thŭn amăng tơdron ha̱r ôh!
  43Ƀing gih hơmâo pơpŭ pơyom đĭ laih sang yang rơba̱ng Môlek
   hăng pơtŭ yang rơba̱ng Rhaiphan,
   jing khul rup trah ƀing gih pơkra laih kiăng kơ kơkuh pơpŭ.
  Hơnŭn yơh, Kâo či puh pơđuaĭ hĭ ƀing gih mơ̆ng lŏn čar gih
   kiăng kơ nao pơ lŏn čar gah adih kơ lŏn čar Babilon yơh.’
44“Ƀing ơi adon ta hơmâo laih sang yang hăng khăn kơ Tơlơi Gơ̆ng Jơlan hrŏm hăng ƀing gơñu amăng tơdron ha̱r. Sang yang anŭn arăng pơkra rai tui hăng hơdră Ơi Adai hơmâo kơčrâo brơi laih kơ Môseh, jing tui hăng hrôp ñu hơmâo ƀuh laih. 45Ƀing ơi adon ta tŭ mă laih sang yang hăng khăn anŭn mơ̆ng ƀing ơi adon gơñu, laih anŭn gah yŭ tơlơi git gai Yôsua, ƀing ơi adon ta ba sang anŭn hrŏm hăng ƀing gơñu tơdang ƀing gơñu mă tŭ anih lŏn mơ̆ng ƀing lŏn čar jing ƀing mơnuih Ơi Adai puh pơđuaĭ hĭ mơ̆ng ƀing gơñu. Sang anŭn ăt dŏ amăng anih lŏn anai hlŏng truh pơ rơnŭk pơtao Dawid yơh. 46Dawid pơmơak kơ Ơi Adai laih anŭn rơkâo Ñu kơ tơlơi Ñu brơi kơ gơ̆ dưi pơdơ̆ng đĭ sa boh anih dŏ kơ Ơi Adai jing Pô kơnung djuai Yakôb kơkuh pơpŭ laih. 47Samơ̆ Ơi Adai jao brơi kơ pơtao Solomôn kiăng pơkra sa boh sang kơ Ñu.
48“Samơ̆ Pô Glông Hloh ƀu či dŏ amăng sang pơkra rai mơ̆ng tơngan ƀing ană plei ôh. Sa čô pô pơala hơmâo čih laih tui anai,
  49“Khua Yang laĭ tui anai, ‘Adai jing kar hăng grê pơtao Kâo,
   laih anŭn lŏn tơnah jing kar hăng hơnăl trung tơkai Kâo dưh.
  Tui anŭn, ƀing gih ƀu dưi pơdơ̆ng đĭ sa boh sang brơi kơ Kâo ôh!
  Laih anŭn ƀing gih ƀu dưi pơkra sa boh anih dŏ pơdơi kơ Kâo ôh!
  50Kâo pô hơmâo hrih pơjing laih abih bang gơnam anŭn!’
51“Ơ ƀing mơnuih khăng akŏ, jing ƀing hơngah ƀu kiăng kơ tui gưt laih anŭn hơmư̆ tui Ơi Adai ôh, ƀing gih ăt jing kar hăng ƀing ơi adon gih mơ̆n, jing ƀing nanao pơkơdơ̆ng glaĭ hăng Yang Bơngăt Hiam! 52Ƀing ơi adon gih kơpĭ kơpe̱t laih rĭm pô pơala! Ƀing gơñu ăt pơdjai hĭ laih mơ̆n ƀing pô pơala pơhiăp laĭ lui hlâo kơ Pô Tơpă Hơnơ̆ng či rai. Laih anŭn ră anai, ƀing gih hơmâo pơblư̆ hĭ hăng pơdjai hĭ laih Pô anŭn. 53Ƀing gih hơmâo tŭ mă laih Tơlơi Juăt mơ̆ng ƀing ling jang hiam kiăng kơ ngă tui, samơ̆ ƀing gih ƀu gưt tui tơlơi anŭn ôh.”

Arăng Glŏm Boh Pơtâo Kơ Stephen

54Tơdang ƀing gơñu hơmư̆ hơdôm tơlơi anŭn, pran jua gơñu hil biă mă laih anŭn kĕ tơgơi gơñu kơ Stephen yơh. 55Samơ̆ Stephen, tŭ git gai hlo̱m ƀo̱m mơ̆ng Yang Bơngăt Hiam, angak lăng đĭ pơ adai hăng ƀuh tơlơi bơngač ba̱ng mơ̆ng Ơi Adai, laih anŭn Yang Yêsu hlak dŏ dơ̆ng ƀơi gah hơnuă kơ Ơi Adai yơh. 56Tui anŭn, ñu laĭ tui anai, “Lăng adih, kâo ƀuh adai pŏk laih anŭn Ană Mơnuih hlak dŏ dơ̆ng ƀơi gah hơnuă kơ Ơi Adai.”
57Ƀơi mông anŭn, ƀing gơñu kơđŏl hĭ tơngia gơñu, ur kač kraih krin laih anŭn abih bang ƀing gơñu kơsung nao pơ Stephen yơh. 58Ƀing gơñu dui hua ba gơ̆ pơ gah rơngiao kơ plei laih anŭn čơdơ̆ng glŏm boh pơtâo ƀơi gơ̆ yơh. Hlak anŭn, ƀing mơnuih jing ƀing glŏm pơtâo kơ Stephen anŭn pioh sum ao gơñu ƀơi plă̱ tơkai sa čô tơdăm kiăng kơ wai brơi. Anăn ñu jing Saul.
59Tơdang ƀing gơñu glŏm boh pơtâo kơ Stephen, Stephen iâu laĭ tui anai, “Ơ Khua Yang Yêsu, rơkâo kơ Ih tŭ mă bĕ bơngăt kâo.” 60Giŏng anŭn, ñu tŏ tơŭt hăng pơhiăp kraih tui anai, “Ơ Khua Yang, anăm yap tơlơi soh anai pơkơdơ̆ng glaĭ hăng ƀing gơñu ôh!” Tơdang ñu pơhiăp hơdôm tơlơi anŭn laih, ñu tơĭ pran yơh.

7

Bài giảng của Ê-tiên

1Thầy tế lễ tối cao hỏi Ê-tiên, “Có đúng thế không?” 2Ê-tiên đáp, “Thưa các anh và các cha, xin nghe tôi nói. Thượng Đế vinh hiển của chúng ta hiện ra cùng Áp-ra-ham, tổ tiên của chúng ta ở Mê-sô-bô-ta-mi trước khi ông đến sinh sống tại Ha-ran. 3Ngài nói cùng Áp-ra-ham rằng, ‘Hãy rời bỏ quê hương và bà con ngươi, rồi đi đến xứ mà ta sẽ chỉ cho.’ 4Vì thế Áp-ra-ham rời xứ Canh-đê đi đến cư ngụ tại Ha-ran cho tới khi cha ông qua đời. Sau đó Thượng Đế sai ông đến xứ mà quí vị hiện đang sống đây. 5Thượng Đế không cho ông phần đất nào ở đây cả, dù là miếng đất bằng bàn chân đi nữa. Nhưng Ngài hứa sẽ cấp cho ông cùng dòng dõi ông đất nầy, ngay trước khi Áp-ra-ham có con. 6Ngài bảo ông rằng, ‘Dòng dõi ngươi sẽ làm dân tạm trú trên đất xa lạ, không phải là quê hương mình. Dân xứ đó sẽ bắt họ làm nô lệ và ngược đãi họ trong bốn trăm năm. 7Nhưng ta sẽ trừng phạt quốc gia mà họ bị làm nô lệ. Rồi con cháu ngươi sẽ rời xứ ấy và thờ phụng ta tại nơi nầy.’ 8Thượng Đế lập giao ước với Áp-ra-ham qua phép cắt dương bì. Khi Áp-ra-ham sinh con trai là Y-sác, thì làm phép cắt dương bì cho con, lúc Y-sác được tám ngày. Y-sác cắt dương bì cho con là Gia-cốp, Gia-cốp cắt dương bì cho mười hai người con là tổ tiên của dân ta.
9Các con của Gia-cốp ganh ghét Giô-xép nên bán ông làm nô lệ sang Ai-cập. Nhưng Thượng Đế ở cùng, che chở 10và cứu ông khỏi mọi cảnh nguy khốn. Vua Ai-cập thích Giô-xép và nể nang sự khôn ngoan mà Thượng Đế ban cho ông. Vua cử ông làm tể tướng toàn thể lãnh thổ Ai-cập và giao cho ông quản trị mọi người phục vụ trong cung vua. 11Lúc xứ Ai-cập và Ca-na-an bị nạn hạn hán, không có gì mọc nổi, dân chúng rất đói khổ thì các con trai Gia-cốp, tổ tiên chúng ta cũng không có gì ăn. 12Gia-cốp nghe xứ Ai-cập có lúa liền sai các con mình xuống. Đó là chuyến đi đầu tiên của họ sang Ai-cập. 13Lúc họ đến Ai-cập lần thứ nhì, Giô-xép thú thật các anh em về gốc gác mình và nhà vua mới biết gia đình ông. 14Rồi Giô-xép sai sứ giả mời Gia-cốp, cha mình xuống Ai-cập cùng với các gia đình anh em ruột thịt, tất cả là bảy mươi lăm người. 15Gia-cốp liền xuống Ai-cập. Ông và các con qua đời tại đó. 16Về sau xác họ được dời đến Sê-chem và được chôn trong cùng ngôi mộ mà Áp-ra-ham mua từ các con trai Hê-mô ở Sê-chem.
17Lời hứa của Thượng Đế cho Áp-ra-ham trở thành sự thật, số người sống tại Ai-cập càng ngày càng gia tăng. 18Rồi một vua khác lên thay, chẳng biết gì về Giô-xép cả. 19Vua nầy lừa gạt dân ta và tàn bạo đối với các tổ tiên ta, buộc họ phải quăng bỏ các trẻ sơ sinh cho chết đi. 20Lúc ấy Mô-se ra đời, trông rất kháu khỉnh. Suốt ba tháng, Mô-se được nuôi trong nhà cha mình. 21Khi họ bỏ Mô-se ra ngoài thì công chúa, con nhà vua nhận ông làm con và nuôi nấng như con mình. 22Người Ai-cập dạy Mô-se đủ thứ kiến thức. Ông rất hùng hồn trong lời nói cũng như việc làm.
23Lúc Mô-se được khoảng bốn mươi tuổi, ông nghĩ nên đi thăm dân mình, tức dân Ít-ra-en. 24Nhìn thấy một người Ai-cập ngược đãi một người Ít-ra-en, Mô-se liền giết người Ai-cập để bênh vực người Ít-ra-en. 25Mô-se tưởng dân tộc mình sẽ hiểu rằng Thượng Đế đang dùng ông để giải cứu họ, nhưng họ lại không hiểu. 26Hôm sau ông thấy hai người Ít-ra-en đánh nhau, Mô-se tìm cách can ngăn họ và bảo họ, ‘Nầy, chúng ta là anh em. Tại sao lại hại nhau như vậy?’ 27Người đang đánh người kia xô Mô-se ra nói, ‘Ai cử anh làm sếp và quan tòa? 28Hay anh muốn giết tôi như đã giết người Ai-cập hôm qua sao?’ 29Mô-se nghe vậy liền bỏ Ai-cập trốn qua xứ Mi-đi-an, làm kẻ lưu vong. Trong khi cư ngụ ở Mi-đi-an, ông sinh hai con trai.
30Bốn mươi năm sau, một thiên sứ hiện ra cùng ông trong đám lửa của một bụi cây đang cháy ở sa mạc gần núi Si-nai. 31Khi thấy hiện tượng ấy, Mô-se ngạc nhiên nên bước lại gần để xem, thì nghe tiếng Chúa phán, 32‘Ta là Thượng Đế của tổ tiên ngươi, Thượng Đế của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp.’ Mô-se run sợ không dám nhìn. 33Chúa lại bảo ông rằng, ‘Hãy cởi dép ngươi ra, vì ngươi đang đứng trên đất thánh. 34Ta đã thấy sự khốn khổ của dân ta tại Ai-cập. Ta đã nghe tiếng kêu than của họ nên ngự xuống để giải cứu họ. Cho nên bây giờ, Mô-se, ta sai ngươi trở về Ai-cập.’
35Mô-se nầy mà hai người Ít-ra-en đã gạt ra và bảo ‘Ai đặt ngươi làm sếp và quan tòa?’ Mô-se là người mà Thượng Đế sai đến để làm lãnh tụ và người giải cứu, với sự giúp đỡ của thiên sứ mà ông đã thấy trong bụi cây cháy. 36Mô-se dẫn dân chúng ra khỏi Ai-cập. Ông làm nhiều phép lạ và dấu kỳ tại Ai-cập, nơi Hồng hải và trong sa mạc suốt bốn mươi năm. 37Cũng chính Mô-se nầy là người đã bảo dân Ít-ra-en rằng ‘Thượng Đế sẽ chọn một nhà tiên tri như ta từ trong vòng các ngươi.’ 38Chính Mô-se nầy là người đã ở với dân Ít-ra-en trong sa mạc, ở với thiên sứ là người nói chuyện cùng ông trên núi Si-nai, và ở với các tổ tiên chúng ta. Ông nhận lời của sự sống và truyền lại cho chúng ta.
39Nhưng các tổ tiên chúng ta không muốn nghe Mô-se. Họ gạt bỏ ông và muốn quay trở về Ai-cập. 40Họ yêu cầu A-rôn, ‘Xin hãy làm cho chúng tôi các thần để hướng dẫn chúng tôi. Dù Mô-se dẫn chúng tôi ra khỏi Ai-cập, nhưng chúng tôi chẳng biết ông ta gặp chuyện gì rồi.’ 41Vì thế họ làm một thần tượng giống như bò con, rồi dâng của lễ cho nó, lấy làm hãnh diện về tượng do tay mình làm ra. 42Nhưng Thượng Đế quay mặt khỏi họ và để mặc họ thờ mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao. Y như lời chép trong sách các nhà tiên tri: Thượng Đế phán,
  ‘Hỡi dân Ít-ra-en,
   các ngươi không mang cho ta các sinh tế và của lễ
   đang khi đi trong sa mạc suốt bốn mươi năm.
  43Các ngươi mang lều theo mình để thờ thần Mô-léc
   và tượng của thần ngôi sao Rê-phan
   mà các ngươi làm lấy để thờ.
  Cho nên ta sẽ đày các ngươi quá xa khỏi xứ Ba-by-lôn.’ A-mốt 5:25–27
44Lều Thánh, nơi mà Thượng Đế phán với tổ phụ chúng ta, cùng đi với họ trong sa mạc. Thượng Đế chỉ cho Mô-se cách xây dựng Lều ấy, ông làm theo sơ đồ Thượng Đế chỉ cho. 45Sau đó, Giô-suê hướng dẫn tổ tiên chúng ta chiếm đất của các dân khác. Dân ta xông vào, còn Thượng Đế đuổi các dân khác ra. Khi dân ta đi vào đất mới nầy, thì họ mang theo cái Lều mà họ đã nhận từ tổ tiên. Họ giữ Lều ấy cho đến đời Đa-vít, 46là người làm vừa lòng Thượng Đế. Ông xin Thượng Đế cho phép ông cất một cái nhà cho Ngài, là Thượng Đế của Gia-cốp. 47Nhưng Sô-lô-môn lại là người xây đền thờ.
48Tuy nhiên Đấng Rất Cao không ngự trong nhà do tay người làm ra. Như nhà tiên tri đã nói:
  49‘Trời là ngôi ta,
   đất là bệ chân ta.
  Cho nên các ngươi tưởng có thể xây nhà cho ta sao?
  Chúa phán như thế.
   Ta có cần chỗ nghỉ ngơi sao?
  50Nên nhớ, chính tay ta đã tạo ra mọi vật nầy!’” Ê-sai 66:1–2
51Ê-tiên tiếp tục giảng thuyết: “Nầy dân ương ngạnh! Các ông không dâng lòng mình cho Thượng Đế, cũng không chịu nghe Ngài! Các ông luôn luôn chống lại lời dạy của Thánh Linh, giống y như tổ tiên các ông. 52Tổ tiên các ông tìm cách giết hại tất cả các nhà tiên tri. Từ lâu các nhà tiên tri đó nói rằng có Đấng nhân đức sẽ đến, nhưng tổ tiên các ông giết họ. Bây giờ các ông lại chống nghịch và giết Đấng nhân đức ấy. 53Các ông nhận luật pháp Mô-se mà Thượng Đế ban qua thiên sứ Ngài, nhưng các ông không thèm vâng giữ luật đó.”

Ê-tiên bị giết

54Nghe thế các nhà lãnh đạo đùng đùng nổi giận, nghiến răng với Ê-tiên. 55Nhưng Ê-tiên được đầy dẫy Thánh Linh. Ông nhìn lên trời thấy Chúa Giê-xu đứng bên phải Thượng Đế. 56Ông nói, “Kìa, tôi thấy thiên đàng mở ra và Con Người đứng bên phải Thượng Đế.”
57Họ liền la lớn, bịt lỗ tai lại và chạy ào tới Ê-tiên. 58Họ kéo ông ra ngoài thành và ném đá cho chết. Những người làm chứng dối nghịch Ê-tiên giao áo họ cho một thanh niên tên Sau-lơ giữ. 59Trong khi họ đang ném đá thì Ê-tiên cầu nguyện, “Lạy Chúa Giê-xu, xin tiếp linh hồn con.” 60Ông quì gối xuống và kêu lớn, “Lạy Chúa, xin đừng đổ tội nầy cho họ.” Sau khi nói xong, Ê-tiên qua đời.