17

1“Dỡi tamoong cứq cheq ễ nheq chơ; cứq tangứh coat lứq; tỡ bữn acán ntrớu noâng khlâiq dŏq yỗn cứq; noâng ống ping cumuiq sâng. 2Bữn máh cũai dốq ayê cứq; moat cứq nhêng cloân níc bo alới payoiq cứq.
3“Yiang Sursĩ ơi! Sễq anhia culáh tu chuai cứq, dŏq noau acláh cứq; tỡ bữn cũai aléq têq rapai chuai cứq. 4Anhia khoiq pul catáng sarnớm alới yỗn alới tỡ têq sapúh. Ngkíq anhia tỡ bữn yỗn alới riap cứq noâng. 5Khân cũai chếq yớu cỗ yoc ễ bữn práq, máh con châu alới lứq ramóh túh coat, la cỗ tian tễ ranáq nâi.
6“Ma sanua, bữn cũai ễ ĩt santoiq ki dŏq chíl loah cứq; cứq cỡt samoât cũai ca chĩuq noau cuchóh chóq tâng mieiq. 7Ŏ́c túh ngua mán ễ táq yỗn moat cứq cỡt sũt; ngcŏ́ng cớp nluang cứq cỡt coi, tỡ bữn hữm dếh mul bữm. 8Cũai ưo ŏ́c tanoang, alới cỡt santar sâng; alới pai cứq la cũai tỡ bữn yám noap Yiang Sursĩ. 9Cũai tanoang o noap lứq máh ranáq alới táq, cớp alới ca bráh o cỡt bán rêng achỗn. 10Ma khân nheq tữh anhia tayứng yáng moat cứq, cứq tỡ bữn tamóh muoi noaq loâng ma cỡt cũai rangoaiq.
11“Tangái cumo dỡi tamoong cứq khoiq cheq vớt, cớp ranáq cứq chanchớm ễ táq la khoiq parsáng-parsaiq nheq chơ; dếh ŏ́c ngcuang la khoiq pứt. 12Máh yớu cứq, alới pai sadâu cỡt chíq tangái. Cớp alới pai cheq ễ poang chơ, ma cứq dáng noâng canám. 13Ŏ́c cứq ngcuang parsốt lứq la cuchĩt, ntốq cứq ễ bếq la ntốq canám pếc. 14Cứq ễ dŏq prúng tứp cumuiq la mpoaq cứq; mpang rooc cha sâiq, ki cứq dŏq mpiq tỡ la ỡi. 15Ntrớu têq cứq ngcuang? Lứq tỡ bữn noau hữm ŏ́c ntrớu têq cứq ngcuang. 16Ŏ́c ngcuang tỡ bữn sễng parnơi cớp cứq chu ngoah toong ntốq cũai cuchĩt ỡt bo cứq sễng ỡt pỡ ntốq phốn cutễq.”

17

Gióp phàn nàn bạn hữu mình, và nguyện ước sự chết

1 Hơi thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết;
 Mồ mả sẵn dành cho tôi!
2 Kẻ cười nhạo vây chung quanh tôi,
 Mắt tôi hằng nom sự sỉ nhục của chúng nó.
3 Xin Chúa ban cho tôi một bằng cớ; hãy bảo lãnh tôi bên Chúa;
 Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo lãnh cho tôi?
4 Vì Chúa khiến lòng chúng không thông sáng,
 Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
5 Người nào nộp bằng hữu mình cho bị cướp,
 Mắt của con cái nó sẽ bị hao mòn…
6 Nhưng Đức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục ngữ của dân sự,
 Chúng khạc nhổ nơi mặt tôi.
7 Mắt tôi lư lờ vì buồn rầu,
 Tứ chi tôi thảy đều như một cái bóng.
8 Các người ngay thẳng đều sẽ lấy làm lạ,
 Còn người vô tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác tệ.
9 Song người công bình sẽ bền vững trong đường lối mình,
 Và người có tay tinh sạch sẽ càng ngày càng được mạnh dạn.

10 Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện luận lại nữa;
 Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn ngoan.
11 Các ngày tôi đã qua,
 Các mưu ý tôi, tức các thiết ý của lòng tôi, đã bị diệt…
12 Chúng lấy đêm trở làm ngày;
 Trước sự tối tăm, chúng nói rằng ánh sáng hầu gần.
13 Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi,
 Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;
14 Ví tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta;
 Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
15 Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu?
 Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
16 Khi tôi được an nghỉ trong bụi đất,
 Thì sự trông cậy sẽ đi xuống cửa âm phủ.