25

安息年

(申15.1-11)

1耶和华在西奈山吩咐摩西说: 2“你要吩咐以色列人,对他们说:你们到了我所赐你们那地的时候,地要休耕,向耶和华守安息。 3你们六年要耕种田地,六年要修整葡萄园,收藏地的出产。 4第七年,地要守完全安息的安息年,就是向耶和华守安息。你们不可耕种田地,也不可修整葡萄园。 5不可收割自然生长的庄稼,也不可摘取没有修剪的葡萄树上的葡萄。这年,地要完全安息。 6地在安息年所长出的,要给你和你的奴仆、使女、雇工,以及寄居在你那里的外人作食物。 7所有的出产也要给你的牲畜和你地上的走兽作食物。”

禧年

8“你要计算七个安息年,就是七个七年。这就成为你的七个安息年,一共四十九年。 9七月初十,你要大声吹角;这是赎罪日,你要在全地吹角。 10你们要以第五十年为圣年,在全地向所有的居民宣告自由。这是你们的禧年,各人的产业要归还自己,各人要归回自己的家。 11第五十年要作为你们的禧年。你们不可耕种,不可收割自然生长的庄稼,也不可摘取没有修剪的葡萄树上的葡萄。 12因为这是禧年,是你们的圣年;你们要吃地中自然生长的农作物。
13“这禧年,你们各人的产业要归还自己。 14无论你卖什么给邻舍,或从邻舍的手中买什么,彼此不可亏负。 15你要按照禧年后的年数向邻舍买;他要按照可收成的年数卖给你; 16年数越多,价钱就越高;年数越少,价钱就越低,因为他卖给你的是收成的数量。 17你们彼此不可亏负,只要敬畏你的上帝,因为我是耶和华-你们的上帝。”

安息年的食物

18“你们要遵行我的律例,谨守我的典章,遵行它们,就可以在那地上安然居住。 19地必出产果实,你们可以吃饱,在那地上安然居住。 20你们若说:‘看哪,第七年我们不耕种,也不收藏农作物,我们吃什么呢?’ 21我必在第六年发令赐福给你们,地就长出三年的农作物来。 22第八年你们要耕种,也要吃陈粮;等到第九年农作物收成的时候,你们还有陈粮吃。”

赎房地产的条例

23“地不可以卖断,因为地是我的;你们在我面前是客旅,是寄居的。 24在你们所得为业的全地,要准许人有权将地赎回。
25“你的弟兄若渐渐贫穷,卖了他的一些产业,他的至亲就要来把弟兄所卖的赎回。 26若没有人能为他赎回,他的手头渐渐宽裕,能够赎回, 27就要计算卖后的年数,把剩余年数的价钱归还给那买主,他的地业便归还自己。 28若他手头的财力不够赎回,所卖的地就要留在买主的手里,直到禧年。到了禧年,地业要归还卖主。
29“人若卖城墙内的住宅,卖了以后,一整年内他有权赎回;这是他可以赎回的期限。 30若他在一整年内不赎回,这有墙之城的房屋就确定永归买主,直到世世代代;在禧年也不必归还。 31但周围无城墙之村庄的房屋,要看为乡下的田地,可以赎回;到了禧年就要归还。 32至于利未人所得为业的城镇,利未人可以随时赎回他们城镇中的房屋。 33在所得为业的城镇,利未人若卖了房屋,又不赎回,到了禧年仍要归还原主,因为利未人城镇的房屋是他们在以色列人中的产业。 34但是利未人各城郊外之地是不可卖的,因为这是他们永远的产业。”

借贷给穷人的条例

35“你的弟兄在你那里若渐渐贫穷,手头缺乏,你就要帮补他,使他与你一同生活,像外人和寄居的一样。 36不可向他取利息,也不可向他索取高利;要敬畏你的上帝,使你的弟兄与你一同生活。 37你不可为了利息借钱给他,也不可为了高利而借粮。 38我是耶和华-你们的上帝,曾领你们从埃及地出来,为要把迦南地赐给你们,要作你们的上帝。
39“你的弟兄在你那里若渐渐贫穷,将自己卖给你,你不可叫他像奴仆服事你。 40他在你那里要像雇工和寄居的,服事你直到禧年。 41他和他儿女要离开你,一同出去,归回自己的家,回到他祖宗的地业去。 42因为他们是我的仆人,是我从埃及地领出来的。他们不可被卖为奴仆。 43不可苛刻管辖他,只要敬畏你的上帝。 44至于你所要的奴仆和使女,可以来自你们四围的列国,你们可以从他们中买奴仆和使女。 45那些寄居在你们中间的外人和他们的家属,就是在你们地上所生的,你们可以从其中买人;他们要作你们的产业。 46你们可以把他们遗留给你们后代的子孙,作为永远继承的产业;你们可以使他们作奴仆。至于你们的弟兄以色列人,你们彼此不可苛刻管辖。
47“住在你那里的外人或寄居的,若手头渐渐宽裕,你的弟兄却渐渐贫穷,将自己卖给那外人或寄居的,或外人家族的一支, 48卖了以后,有权把自己赎回。他弟兄中的一位可以把他赎回。 49他的叔伯或叔伯的儿子可以赎他。他家族中的骨肉之亲也可以赎他。他自己若手头渐渐宽裕,也可以赎回自己。 50他要跟买主计算,从卖自己的那年起,算到禧年;所卖的价钱要按照年数计算,就是雇工跟买主在一起的日子。 51若剩余的年数多,就要按着年数从买价中偿还他的赎价。 52若到禧年只剩下几年,就要按着年数跟买主计算,偿还他的赎价。 53他和买主同住,要像按年雇用的工人,买主不可苛刻管辖他。 54他若不这样被赎,到了禧年,仍要和他的儿女一同出去。 55因为以色列人都是我的仆人,他们是我的仆人,是我领他们从埃及地出来的。我是耶和华-你们的上帝。”

25

Năm sa-bát

(Phục 15: 1-11)

1Trên núi Si-na-i, Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: 2“Hãy truyền bảo dân Y-sơ-ra-ên rằng: ‘Khi các con vào xứ Ta sắp ban cho thì phải để đất nghỉ một năm sa-bát cho Đức Giê-hô-va. 3Trong sáu năm các con sẽ gieo cấy ruộng đồng, cắt tỉa vườn nho và thu hoa lợi. 4Nhưng năm thứ bảy phải là năm sa-bát để cho đất nghỉ, tức là năm sa-bát cho Đức Giê-hô-va, các con không được gieo cấy đồng ruộng hay cắt tỉa vườn nho mình; 5không được gặt những gì tự mọc lên sau mùa gặt và cũng đừng hái nho từ vườn nho không cắt tỉa. Đó là một năm cho đất nghỉ. 6Sản vật mà đất sinh ra trong năm sa-bát sẽ dùng làm thức ăn cho các con, cho tôi trai tớ gái của các con, cho người làm thuê, khách trọ giữa các con, 7và cho gia súc cùng thú vật ở trong xứ các con. Tất cả thổ sản đều được dùng làm thức ăn.’

Năm hân hỉ

8‘Các con cũng hãy tính bảy tuần năm, nghĩa bảy lần bảy năm; thời gian của bảy tuần năm nầy sẽ là bốn mươi chín năm. 9Vào ngày mùng mười tháng bảy tức là ngày chuộc tội, các con phải thổi tù và vang rền khắp xứ. 10Các con phải làm cho năm thứ năm mươi nên thánh và công bố tự do cho mọi người dân trong khắp xứ. Đó là năm hân hỉ cho các con; mỗi người nhận lại cơ nghiệp mình, và mỗi người trở về với gia tộc mình. 11Năm thứ năm mươi nầy là năm hân hỉ cho các con; các con không nên gieo cũng không gặt vật gì đất tự sinh sản, hoặc hái trái từ vườn nho không cắt tỉa, 12vì đây là năm hân hỉ và thánh cho các con; các con chỉ ăn sản vật từ ruộng đồng.’

Việc mua bán và chuộc lại sản nghiệp

13‘Trong năm hân hỉ, mỗi người trong các con sẽ lấy lại phần sản nghiệp của mình. 14Nếu các con bán hay là mua vật gì từ người lân cận mình thì đừng lường gạt nhau. 15Các con phải căn cứ vào số năm từ sau năm hân hỉ mà mua từ người lân cận mình, còn người ấy sẽ căn cứ vào năm có hoa lợi mà bán cho các con. 16Nếu còn nhiều năm thì các con bù thêm giá, nếu còn ít năm thì các con giảm giá, vì theo số năm có hoa lợi mà người ấy bán cho các con. 17Không được lường gạt nhau nhưng phải kính sợ Đức Chúa Trời vì Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các con.
18Các con phải làm theo mệnh lệnh của Ta, gìn giữ và thực hành luật pháp Ta để các con được sống an lành trong xứ. 19Đất sẽ sinh sản hoa lợi cho các con, các con sẽ ăn no nê và được sống an lành trong xứ. 20Có thể các con sẽ thắc mắc: “Nếu chúng tôi không gieo, không thu hoa lợi thì chúng tôi sẽ lấy gì mà ăn trong năm thứ bảy?” 21Năm thứ sáu Ta sẽ ban phước cho các con đến nỗi hoa lợi sẽ đủ cho ba năm. 22Năm thứ tám các con sẽ gieo và ăn hoa lợi của mùa màng cũ và tiếp tục ăn cho đến mùa màng mới của năm thứ chín.
23Đất không được bán đứt vì đất đai thuộc về Ta, còn các con ở với Ta chỉ như ngoại kiều và người tạm cư. 24Trong khắp xứ mà các con sẽ nhận làm sản nghiệp, hãy cho người ta quyền chuộc lại đất đai.
25Nếu anh em con rơi vào cảnh túng thiếu và phải bán một phần sản nghiệp, thì người bà con gần nhất có quyền chuộc lại phải đến chuộc lại phần đất mà anh em mình đã bán. 26Nếu người nào không có bà con chuộc cho mình nhưng tự mình có thể xoay xở để chuộc lại được, 27thì người ấy phải tính số năm từ khi bán và trả số trội cho người mua, rồi nhận lại sản nghiệp mình. 28Nếu nguyên chủ không có điều kiện để trả lại tiền cho người kia thì đất bán sẽ thuộc về chủ mua cho đến năm hân hỉ; trong năm hân hỉ, đất ấy sẽ ra khỏi tay người mua và trở về nguyên chủ.
29Nếu người nào bán một cái nhà ở trong thành có tường bao bọc thì người đó có quyền chuộc lại trong vòng một năm sau khi bán; vì quyền chuộc lại được kéo dài một năm. 30Còn nếu trong vòng một năm mà người bán không chuộc lại thì nhà ở trong thành có tường bao bọc đó sẽ vĩnh viễn thuộc về chủ mua và con cháu họ. Nhà đó sẽ không bị trả lại trong năm hân hỉ. 31Trái lại, nhà cửa ở trong các làng mạc không có tường thành bao bọc thì được kể như ruộng đồng, người bán có quyền chuộc lại. Nhà đó sẽ được trả lại nguyên chủ vào năm hân hỉ. 32Tuy nhiên, về các thành và nhà cửa trong các thành thuộc sở hữu của người Lê-vi thì họ có quyền chuộc lại bất cứ lúc nào. 33Nếu người Lê-vi không chuộc lại cái nhà trong thành thuộc quyền sở hữu của họ mà họ đã bán thì đến năm hân hỉ nhà đó sẽ về nguyên chủ, vì nhà cửa trong thành của người Lê-vi là sản nghiệp của họ giữa dân Y-sơ-ra-ên. 34Những ruộng đồng thuộc về thành của người Lê-vi không được phép bán; đó là sản nghiệp đời đời của họ.’

Đối với người nghèo khó

35‘Nếu người anh em của các con lâm vào cảnh nghèo khó, không thể tự nuôi sống mình, thì các con phải giúp đỡ người ấy, dù là ngoại kiều hay người tạm trú, để người ấy vẫn có thể sống chung với các con. 36Không được lấy lãi hay trục lợi người ấy, nhưng phải kính sợ Đức Chúa Trời để anh em của các con có thể sống bên các con. 37Không được cho người ấy vay tiền để lấy lãi, cũng đừng bán lương thực cho người ấy để kiếm lời. 38Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời các con, Đấng đã đem các con ra khỏi Ai Cập, để ban cho các con đất Ca-na-an và làm Đức Chúa Trời của các con.’

Vấn đề liên quan đến nô lệ

39‘Nếu người anh em ở gần các con lâm vào cảnh nghèo khó và phải bán mình cho các con thì đừng bắt người ấy làm việc như một nô lệ. 40Người ấy sẽ ở với các con như người làm thuê, một khách trọ, và sẽ giúp việc trong nhà con cho đến năm hân hỉ. 41Khi đó, người ấy được tự do, cùng con cái trở về với gia đình và nhận lại sản nghiệp của tổ phụ mình. 42Vì họ là những đầy tớ của Ta đã được Ta đem ra khỏi Ai Cập nên không được bán họ như bán nô lệ. 43Các con không được cai trị họ cách hà khắc nhưng phải kính sợ Đức Chúa Trời. 44Còn các con muốn có tôi trai tớ gái thì có thể mua chúng từ các dân tộc chung quanh mình. 45Các con cũng có thể mua nô lệ từ những người tha hương đang kiều ngụ giữa các con, và từ những gia đình có con cái sinh ra trên xứ sở của các con; chúng sẽ là sản nghiệp của các con. 46Các con có thể giữ chúng lại làm cơ nghiệp cho con cháu mình, và để chúng làm nô lệ suốt đời. Nhưng với anh em mình là con dân Y-sơ-ra-ên thì không một ai được cai trị hà khắc với họ.
47Nếu một ngoại kiều hay là một người tạm cư ở giữa các con trở nên giàu có, còn anh em các con ở cạnh họ lại lâm vào cảnh nghèo đói và phải bán mình cho ngoại kiều hay người tạm cư đó, hoặc cho một thành viên nào trong nhà của ngoại kiều ấy, 48thì sau khi bán mình, người anh em đó vẫn có thể được chuộc lại: một trong các anh em của người ấy, 49hoặc chú bác hay con của chú bác hoặc một người thân thích cũng có thể chuộc người ấy lại, hoặc nếu người ấy giàu lên và có thể tự chuộc mình. 50Người ấy sẽ tính với chủ mua từ năm người ấy bán mình cho đến năm hân hỉ và giá tiền chuộc sẽ tùy thuộc vào số năm đó, và được tính theo lương công nhật của người làm thuê. 51Nếu còn nhiều năm thì hãy căn cứ vào số năm đó mà khấu trừ vào giá đã bán để chuộc lại; 52nếu còn ít năm trước khi đến năm hân hỉ thì hãy căn cứ vào số năm đó mà trả tiền chuộc. 53Vì được xem như người làm công từ năm nầy sang năm khác nên người chủ không được cư xử hà khắc với người ấy. 54Nếu người ấy không được chuộc bằng những phương cách trên thì người ấy và các con cái mình cũng sẽ được trả tự do vào năm hân hỉ. 55Vì con dân Y-sơ-ra-ên là đầy tớ của Ta, những người mà Ta đã đem ra khỏi Ai Cập. Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các con.’”