26

保罗在亚基帕前申辩

1亚基帕保罗说:“准你为自己申诉。”于是保罗伸手辩护说: 2亚基帕王啊,犹太人所控告我的一切事,今日得以在你面前辩护,实为万幸。 3更庆幸的是你熟悉犹太人的规矩和他们的争论;所以,求你耐心听我。
4“我自幼为人如何,从起初在本国的同胞中,以及在耶路撒冷,所有的犹太人都知道。 5他们若肯作见证,就知道我从起初是按着我们教中最严紧的教门作了法利赛人。 6现在我站在这里受审,是为了对上帝向我们祖宗的应许存着盼望。 7这应许,我们十二个支派,昼夜切切地事奉上帝,都指望得着。王啊,我正是因这指望被犹太人控告。 8上帝使死人复活,你们为什么判断为不可信呢?
9“从前我自己认为必须竭力反对拿撒勒人耶稣的名, 10我在耶路撒冷也曾这样做过;我不但从祭司长得了权柄,把许多圣徒收在监里,而且他们被杀,我也表示赞成。 11在各会堂,我屡次用刑强迫他们说亵渎的话,我非常厌恶他们,甚至追逼他们,直到外邦的城镇。”

保罗叙述归主经过

12“那时,我带着祭司长的权柄和命令往大马士革去。 13王啊!我在路上,中午的时候,看见从天上有一道光,比太阳还亮,四面照射着我和跟我同行的人。 14我们都仆倒在地,我就听见有声音用希伯来话对我说:‘扫罗扫罗!你为什么迫害我?你用脚踢刺棒是自找苦吃的!’ 15我说:‘主啊,你是谁?’主说:‘我就是你所迫害的耶稣。 16起来,站着,我向你显现的目的是要派你作仆役,为你所看见我的事,和我将要指示你的事作见证人。 17我也要救你脱离百姓和外邦人的手。我差你到他们那里去, 18要开他们的眼睛,使他们从黑暗中转向光明,从撒但权下归向上帝;使他们因信我而得蒙赦罪,和一切成圣的人同得基业。’”

保罗向犹太和外邦人作见证

19“因此,亚基帕王啊!我没有违背那从天上来的异象; 20我先在大马士革,后在耶路撒冷犹太全地,以及外邦,劝勉他们应当悔改归向上帝,行事与悔改的心相称。 21为这缘故,犹太人在圣殿里拿住我,想要杀我。 22然而,我蒙上帝的帮助,直到今日还站立得稳,向尊贵的和卑微的作见证。我所讲的,并不外乎众先知和摩西所说将来必成的事, 23就是基督必须受害,并且首先从死人中复活,把亮光传给犹太人和外邦人。”

保罗恳请亚基帕信主

24保罗这样申诉时,非斯都大声说:“保罗,你疯了!你的学问太大,反使你疯了!” 25保罗说:“非斯都大人,我不是疯了,我说的乃是真实和清醒的话。 26王也知道这些事,所以对王大胆直言,我深信这些事没有一件能向王隐瞒的,因为都不是在背地里做的。 27亚基帕王啊,你信先知吗?我知道你是信的。” 28亚基帕保罗说:“你想稍微劝一劝就能说服我作基督徒了吗?” 29保罗说:“无论少劝还是多劝,我向上帝所求的,不但你一个人,就是今天所有听我说话的人都要像我一样,只是不要有这些锁链。”
30于是,王和总督以及百妮基跟同坐的人都站起来, 31退到里面,彼此谈论说:“这个人并没有犯什么该死该监禁的罪。” 32亚基帕非斯都说:“这人若没有向凯撒上诉,早就被释放了。”

26

Trình bày Phúc âm cho vua Ạc-ríp-ba

1Vua Ạc-ríp-ba bảo Phao-lô: “Nhà ngươi được phép tự biện hộ.” Đưa cánh tay lên cao, Phao-lô nói: 2“Muôn tâu, hôm nay tôi lấy làm hân hạnh được minh oan trước mặt bệ hạ và trả lời những điều người Do-thái tố cáo. 3Tôi phấn khởi nhất là vì biết bệ hạ thông thạo pháp luật và phong tục của người Do-thái. Vậy kính xin bệ hạ kiên nhẫn nghe tôi trình bày.
4“Người Do-thái đều biết nếp sống tôi từ thuở nhỏ, lúc tôi còn ở quê hương và thời gian về Giê-ru-sa-lem. 5Họ không thể chối cãi vì đã biết rõ từ đầu tôi theo phái Biệt-lập là phái nghiêm khắc nhất trong tôn giáo chúng tôi. 6Hiện nay tôi phải ra tòa chỉ vì hy vọng Thượng Đế sẽ thực hiện lời hứa với tổ tiên. 7Cũng vì hy vọng như tôi mà mười hai đại tộc Y-sơ-ra-ên ngày đêm hăng hái phục vụ Thượng Đế. Chính vì hy vọng đó mà tôi bị người Do-thái tố cáo. 8Tin người chết sống lại phải chăng là một trọng tội? Tại sao quý ngài cho rằng ‘Thượng Đế phục sinh người chết’ là việc không thể nào tin được?
9“Chính tôi đã từng nghĩ phải nỗ lực chống lại Danh Giê-xu, người Na-xa-rét. 10Tôi đã thực hiện một chương trình khủng bố tại Giê-ru-sa-lem. Tôi được các thầy trưởng tế ủy quyền bắt giam nhiều tín đồ, và khi họ bị sát hại, tôi đã nhiệt liệt tán thành. 11Bao lần tôi đã hành hạ, tra tấn họ trong các hội trường, buộc họ phải nói xúc phạm đến Chúa Cứu Thế. Căm giận họ đến cực điểm, tôi đuổi theo khủng bố họ tại các thành phố nước ngoài.
12“Vì mục đích ấy tôi lên thủ đô Đa-mách, được các thầy trưởng tế cho toàn quyền hành động. 13Muôn tâu, dọc đường, vào lúc giữa trưa, tôi thấy một luồng sáng chói rực hơn mặt trời, chiếu xuống chung quanh tôi và các bạn đường. 14Chúng tôi đều ngã xuống đất. Tôi nghe có ai gọi tôi bằng tiếng Hy-bá: ‘Sau-lơ! Sau-lơ! Sao con bức hại Ta? Đá vào mũi nhọn chỉ đau nhức cho con thôi!’
15“Tôi thưa: ‘Lạy Chúa, Chúa là ai?’ Chúa đáp: ‘Ta là Giê-xu mà con đang bức hại! 16Nhưng con hãy đứng dậy! Ta đến gặp con để tuyển chọn con làm tôi tớ Ta. Con sẽ thuật cho mọi người kinh nghiệm hôm nay và những điều Ta sẽ tiết lộ cho con. 17Ta sẽ bảo vệ con thoát khỏi tay dân Y-sơ-ra-ên và các dân tộc khác. Ta sai con đến các dân tộc ấy 18để mở mắt họ, dìu dắt họ từ tối tăm qua ánh sáng, từ quyền lực Sa-tan quay về Thượng Đế. Nhờ niềm tin nơi Ta, họ sẽ được tha tội và hưởng cơ nghiệp với các thánh đồ.’
19“Muôn tâu, vì thế tôi vâng phục khải tượng từ trời. 20Tôi truyền giảng tại Da¬-mách, Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, và khắp các nước ngoài, kêu gọi mọi người phải ăn năn quay về Thượng Đế và ăn ở xứng đáng để chứng tỏ lòng ăn năn. 21Vì thế, người Do-thái đã bắt tôi trong Đền thờ và định giết tôi. 22Song nhờ Thượng Đế phù hộ, tôi còn sống đến ngày nay để làm chứng cho mọi người lớn nhỏ về những điều các tiên tri và Mai-sen đã báo trước: 23Chúa Cứu Thế phải chịu chết, nhưng Ngài sống lại đầu tiên, để đem ánh sáng cứu rỗi cho dân Y-sơ-ra-ên và tất cả các dân tộc.”
24Phao-lô nói đến đây, Phê-tu la lớn: “Phao-lô! Anh điên rồi! Anh học hỏi nhiều quá nên anh mất trí!” 25Nhưng Phao-lô đáp: “Tôi không điên đâu, thưa tổng trấn, tôi vừa nói những lời chân thật, sáng suốt. 26Đức vua biết rõ việc này nên tôi đánh bạo tâu trình. Tôi biết chắc không thể giấu Đức vua một chi tiết nào, vì biến cố ấy chẳng phải xảy ra trong bóng tối. 27Muôn tâu, bệ hạ tin các tiên tri không? Tôi biết bệ hạ tin!” 28Vua Ạc-ríp-ba bảo Phao-lô: “Chỉ trong khoảnh khắc mà ngươi muốn thuyết phục ta trở thành tín đồ Chúa Cứu Thế sao?” 29Phao-lô tâu: “Dù trong khoảnh khắc hay lâu dài, tôi cầu Thượng Đế cho bệ hạ và toàn thể quý vị nghe tôi nói hôm nay đều trở nên giống như tôi, chỉ trừ xiềng xích này thôi!”
30Nhà vua đứng dậy, cả tổng trấn công chúa Bê-rê-nít và các quan khách cũng đứng lên theo. 31Khi ra khỏi phòng, họ bảo nhau:"người này chẳng phạm điều gì đáng bị tử hình hoặc lao tù cả!” 32Ạc-ríp-ba bảo Phê-tu: “Nếu người này chưa khiếu nại lên Hoàng đế thì có thể tha được!”