22

东岸的支派回去

1此后,约书亚召了吕便人、迦得人和玛拿西半支派的人来, 2对他们说:“耶和华的仆人摩西所吩咐你们的,你们都遵守了;我吩咐你们的话,你们也都听从了。 3你们这许多日子,都没有撇弃你们的弟兄,直到今日,并且遵守了耶和华你们上帝所吩咐的命令。 4如今耶和华-你们的上帝已经照着他所应许的,使你们的弟兄得享安宁。你们现在可以返回自己的帐棚,回到耶和华的仆人摩西约旦河东所赐给你们为业之地。 5只是务要谨守遵行耶和华的仆人摩西所吩咐你们的诫命和律法,爱耶和华-你们的上帝,行他一切的道,守他的诫命,紧紧跟随他,尽心尽性事奉他。” 6于是约书亚为他们祝福,送他们回去,他们就回到自己的帐棚去了。
7摩西巴珊曾把地业分给玛拿西的半支派;然后约书亚约旦河的西岸,在他们弟兄中,又把地业分给玛拿西的另外半支派。约书亚送他们回帐棚的时候,为他们祝福, 8对他们说:“你们要把许多财物,许多牲畜,和金、银、铜、铁,以及许多衣服,带回你们的帐棚去,要把你们从仇敌夺来的东西分给你们的众弟兄。” 9于是吕便人、迦得人、玛拿西半支派的人从迦南地的示罗起行,离开以色列人,回到他们已得为业的基列地,就是他们照耶和华藉摩西所吩咐而得的。

约旦河旁的祭坛

10吕便人、迦得人和玛拿西半支派的人到了迦南地的约旦河一带地方,就在约旦河那里筑了一座坛,一座高大壮观的坛。 11以色列人听见了,说:“看哪,吕便人、迦得人、玛拿西半支派的人在迦南地对面,约旦河一带地方,以色列人的境内,筑了一座坛。” 12以色列人一听见,全会众的以色列人就聚集在示罗,要上去攻打他们。
13以色列人派以利亚撒祭司的儿子非尼哈,往基列地,到吕便人、迦得人和玛拿西半支派的人那里。 14和他同去的还有十个领袖,以色列每个支派在父家中各派一个领袖,这些人每一个在以色列族系中都是父家的领袖。 15他们来到基列地,到吕便人、迦得人和玛拿西半支派的人那里,对他们说: 16“耶和华全会众这样说:‘你们今日离弃耶和华不跟从他,干犯以色列的上帝,悖逆耶和华,为自己筑了一座坛,你们所犯的是何等的罪! 17从前我们在毗珥犯的罪孽,导致瘟疫临到耶和华的会众,甚至到今日都还没有洗净,这还算小事吗? 18你们今日竟然离弃耶和华不跟从他!你们今日既然悖逆耶和华,明日他必向以色列全会众发怒。 19若你们认为所得为业之地不洁净,可以过来,到耶和华之地,就是耶和华的帐幕所居住之地,在我们中间得地业。你们却不可悖逆耶和华,也不可背叛我们,在耶和华-我们上帝的坛以外为自己筑坛。 20从前谢拉的曾孙亚干岂不是在那当灭的物上犯了罪,导致愤怒临到以色列全会众吗?死在他所犯的罪中的,不只是他一个人而已!’”
21于是吕便人、迦得人、玛拿西半支派的人回答以色列族系的领袖,说: 22“大能者上帝耶和华!大能者上帝耶和华!他已知道,愿以色列人也知道,我们若有悖逆的行为,或是干犯耶和华,你今日就不要让我们活着! 23若我们为自己筑坛,离弃耶和华不跟从他,或将燔祭、素祭、平安祭献在坛上,愿耶和华亲自追究。 24不是这样!我们做这事的原因是惧怕将来你们的子孙对我们的子孙说:‘你们与耶和华-以色列的上帝有什么关系呢? 25因为耶和华以约旦河作我们和你们吕便人、迦得人的交界,所以你们在耶和华里无份。’这样,你们的子孙就使我们的子孙不再敬畏耶和华了。 26因此我们说:‘不如为自己筑一座坛,不是为献燔祭,也不是为献别样的祭, 27而是为你我之间和后代子孙之间作证据,好使我们也在耶和华面前献我们的燔祭、平安祭和别样的祭来事奉他,免得你们的子孙将来对我们的子孙说,你们在耶和华里无份。’ 28所以我们说:‘将来他们若对我们,或对我们的子孙这样说,我们就可以回答说:你们看,我们列祖所筑的坛是耶和华坛的样式,这并不是为献燔祭,也不是为献别样的祭,而是作为你们和我们之间的证据。’ 29除了耶和华-我们上帝帐幕前的坛以外,我们绝没有意思要为着献燔祭、素祭和别样的祭而另外筑一座坛,悖逆耶和华,今日离弃不跟从他。”
30非尼哈祭司与会众中的领袖,就是与他同来那些以色列族系的领袖,听见吕便人、迦得人、玛拿西人所说的话,就都看为美。 31以利亚撒祭司的儿子非尼哈吕便人、迦得人、玛拿西人说:“今日我们知道耶和华在我们中间,因为你们没有向他犯悖逆的罪。现在你们把以色列人从耶和华的手中救出来了。”
32以利亚撒祭司的儿子非尼哈与众领袖离开了吕便人和迦得人,从基列地回迦南地,到了以色列人那里,就把这事向他们回报。 33以色列人看这事为美;以色列人就称颂上帝,不再说要上去攻打吕便人和迦得人,毁坏他们所住的地了。 34吕便人和迦得人给这坛起了名,因为这坛在我们之间见证耶和华是上帝。

22

Ba chi tộc trở về quê quán

1Giô-suê gọi tất cả người Ru-bên, người Gát và người Ma-na-xe phía đông lại, 2bảo họ rằng, “Các anh đã làm mọi điều Mô-se, tôi tớ Chúa dặn bảo. Các anh cũng đã làm theo mọi điều tôi căn dặn. 3Lâu nay, các anh đã yểm trợ những người Ít-ra-en khác. Các anh cũng đã cẩn thận vâng theo mọi điều mà Chúa, là Thượng Đế của các anh, truyền bảo. 4Chúa là Thượng Đế đã ban hòa bình cho các anh em khác như Ngài đã hứa, nên bây giờ các anh có thể trở về nhà mình, về với sản nghiệp mà Mô-se, tôi tớ Chúa, đã cấp cho các anh phía đông sông Giô-đanh. 5Nhưng các anh phải thận trọng vâng theo những lời dạy bảo và luật lệ mà Mô-se, tôi tớ Chúa, đã truyền cho: Tức là phải yêu mến Chúa, Thượng Đế của các anh, vâng theo lời Ngài truyền dặn, luôn luôn đi theo Ngài và hết lòng phục vụ Ngài.”
6Rồi Giô-suê chia tay tạm biệt, còn họ thì lên đường trở về quê quán. 7Mô-se đã cấp đất vùng Ba-san cho chi tộc Ma-na-xe phía đông còn Giô-suê thì cấp đất phía tây sông Giô-đanh cho chi tộc Ma-na-xe phía tây. Ngoài ra khi Giô-suê cho họ trở về đất đai thì ông chúc phước cho họ. 8Ông bảo, “Anh em hãy trở về với gia đình và sản nghiệp mình. Anh em có đông gia súc, nhiều đồ bạc, vàng, đồng, sắt và vô số áo quần đẹp.
 Ngoài ra anh em cũng đã chiếm được nhiều tài sản của kẻ thù, nên hãy nhớ san sẻ những của đó với nhau.”
9Các người thuộc chi tộc Ru-bên, Gát và Ma-na-xe phía đông liền từ giã các người Ít-ra-en khác ở Si-lô thuộc Ca-na-an và trở về Ghi-lê-át. Đó là phần đất của họ do Mô-se cấp cho theo như Chúa đã truyền dặn.
10Người Ru-bên, Gát và Ma-na-xe phía đông đi đến Ghê-li-lốt, gần sông Giô-đanh trong đất Ca-na-an và lập một bàn thờ thật đẹp tại đó. 11Các chi tộc Ít-ra-en khác đang còn ở tại Si-lô nghe nói về đền thờ nầy, mà ba chi tộc đã lập tại ranh giới Ca-na-an ở Ghê-li-lô, gần sông Giô-đanh bên phía dân Ít-ra-en. 12Toàn dân Ít-ra-en liền nổi giận. Họ họp nhau lại định đánh ba chi tộc ấy.
13Người Ít-ra-en sai Phi-nê-ha, con của Ê-lê-a-sa, thầy tế lễ, đến Ghi-lê-át hỏi người Ru-bên, người Gát và Ma-na-xe phía đông. 14Mười tộc trưởng, đại diện mười chi tộc đang ở Si-lô, cũng được phái đến đó. Mỗi người này là trưởng dòng họ của Ít-ra-en.
15Các tộc trưởng đến Ghi-lê-át hỏi người Ru-bên, người Gát và Ma-na-xe phía đông như sau: 16“Toàn dân Ít-ra-en hỏi họ: Tại sao các anh tự ý xây bàn thờ cho mình, phản nghịch lại Thượng Đế của Ít-ra-en? Các anh thừa biết rằng làm vậy là vi phạm luật của Ngài rồi. 17Vụ Phê-ô đã không cảnh cáo các anh sao? Cho đến hôm nay, chúng ta vẫn còn lãnh hậu quả của tội lỗi đó. Thượng Đế đã trừng phạt khiến nhiều người Ít-ra-en bị đau ốm. 18Vậy mà bây giờ các anh còn dám phản nghịch Chúa, không chịu theo Ngài sao? Nếu các anh nghịch lại Chúa hôm nay, thì ngày mai chắc chắn Chúa sẽ nổi giận cùng cả Ít-ra-en đó.
19Nếu đất của các anh không sạch thì dời qua ở trong đất của chúng tôi nơi có Lều của Chúa ngự. Chúng tôi bằng lòng chia đất với các anh, nhưng chớ có phản nghịch Chúa bằng cách dựng một đền thờ khác cho Chúa, Thượng Đế của chúng ta.
20Vụ A-can, con trai Xê-ra, không vâng phục lệnh truyền về các vật phải tiêu diệt, các anh còn nhớ không? Chỉ một người phạm luật Chúa mà cả dân Ít-ra-en bị trừng phạt. A-can chết vì tội của hắn đã đành, mà nhiều người khác cũng bị chết lây nữa.”
21Các người Ru-bên, Gát và Ma-na-xe phía đông phân trần rằng, 22“Chúa là Thượng Đế của chúng ta! Chúa là Thượng Đế của chúng ta! Ngài biết và chúng tôi muốn các anh cũng biết nữa. Nếu chúng tôi làm bậy, các anh có thể giết chúng tôi. 23Nếu chúng tôi xây bàn thờ nầy để quay mặt khỏi Thượng Đế, hay dâng của lễ thiêu trên đó, thì nguyện Chúa phạt chúng tôi! 24Đó không phải là mục đích của chúng tôi khi xây bàn thờ nầy. Chúng tôi chỉ sợ rằng ngày nào đó trong tương lai, con cháu các anh không còn nhìn nhận rằng chúng tôi thuộc về quốc gia nầy nữa. Chúng rất có thể bảo con cháu chúng tôi, ‘Các anh không thể thờ phụng Chúa, Thượng Đế của Ít-ra-en. 25Chúa đã dùng sông Giô-đanh làm ranh giới để phân cách chúng ta với những người Ru-bên và Gát. Vì thế các anh không thể thờ phụng Chúa!’ Cho nên chúng tôi sợ rằng con cháu các anh sẽ ngăn cản không cho con cháu chúng tôi thờ phụng Chúa.
26Vì thế mà chúng tôi dựng bàn thờ nầy, không phải để dâng của lễ thiêu hay các của lễ hi sinh khác đâu. 27Thật ra thì bàn thờ nầy chỉ để làm bằng chứng giữa các anh và chúng tôi cùng con cháu chúng tôi sẽ sinh ra sau nầy, để chúng tôi được phép thờ phụng Chúa bằng của lễ thiêu, của lễ ngũ cốc, và của lễ thân hữu. Và cũng để cho con cháu các anh không thể bảo con cháu chúng tôi rằng, ‘Các anh không có phần gì trong Chúa cả.’ 28Trong tương lai nếu con cháu quí vị nói như thế thì con cháu chúng tôi có thể nói rằng, ‘Hãy nhìn bàn thờ mà tổ tiên chúng tôi đã xây. Giống y như bàn thờ của Chúa, nhưng không phải dùng để dâng sinh tế mà chỉ để chứng minh rằng chúng tôi là một phần của Ít-ra-en.’
29Thật tình, chúng tôi không có ý chống nghịch Chúa hay lìa bỏ Ngài bằng cách xây bàn thờ để dâng của lễ thiêu, của lễ ngũ cốc hay các của lễ hi sinh khác. Chúng tôi chỉ biết có một bàn thờ thật duy nhất cho Chúa, Thượng Đế của chúng tôi, ở trước cửa Lều Thánh mà thôi.”
30Khi Phi-nê-ha, thầy tế lễ và mười người lãnh đạo kia nghe người Ru-bên, người Gát và chi tộc Ma-na-xe miền đông giải thích như thế thì họ nguôi giận. 31Phi-nê-ha, con trai thầy tế lễ Ê-lê-a-sa, bảo, “Bây giờ tôi biết rằng Chúa có ở với chúng tôi và rằng các anh đã tránh, không để Chúa trừng phạt dân Ít-ra-en.”
32Rồi Phi-nê-ha và những người lãnh đạo từ giã người Ru-bên, người Gát ở Ghi-lê-át, trở về Ca-na-an thuật lại cho dân Ít-ra-en biết rõ câu chuyện. 33Mọi người đều hài lòng và cảm tạ Thượng Đế. Họ liền bỏ ý định đánh người Ru-bên, người Gát hoặc tàn phá vùng đất đai đó.
34Vì thế người Ru-bên và người Gát đặt tên bàn thờ là Bằng Chứng Chúng Ta Tin Chúa Là Thượng Đế.