14

約押設計讓押沙龍返回

1洗魯雅的兒子約押知道王心裏想念押沙龍 2他派人往提哥亞去,從那裏叫了一個有智慧的婦人來,對她說:「請你裝作居喪的人,穿上喪服,不用膏抹身,裝作為死者悲哀多日的婦人。 3你到王那裏,對王如此如此說。」於是約押把當說的話放在她口中。
4提哥亞婦人到王面前,臉伏於地叩拜,說:「王啊,求你拯救!」 5王對她說:「你有甚麼事呢?」她說:「我實在是個寡婦,我丈夫死了。 6婢女有兩個兒子,二人在田間打架,沒有人從中勸解,一個擊殺另一個,把他打死了。 7看哪,全家族都起來攻擊婢女,說:『把那打死兄弟的交出來,我們好處死他,為他所打死的兄弟償命,滅絕那承受家業的。』這樣,他們要把我剩下的炭火滅盡,不給我丈夫留名或留後在地面上。」 8王對婦人說:「你回家去吧!我必為你下個命令。」 9提哥亞婦人又對王說:「我主我王,願這罪孽歸我和我的父家,與王和王的位無關。」 10王說:「有人說話難為你,你就帶他到我這裏來,他必不再攪擾你。」 11婦人說:「願王對耶和華-你的上帝發誓,不許報血仇的人施行毀滅,免得他們滅絕我的兒子。」王說:「我指着永生的耶和華起誓:你的兒子連一根頭髮也不致落在地上。」 12婦人說:「求我主我王容許婢女再說一句話。」王說:「你說吧!」 13婦人說:「王為何起意做這事,要害上帝的百姓呢?王不使那逃亡的人回來,王說這話就證實自己錯了! 14我們都必死,如同水潑在地上,不能收回。上帝不會讓人不死,但仍設法使逃亡的人不致成為趕出、回不來的人。 15現在我來將這話告訴我主我王,是因百姓使我懼怕。婢女想:『不如告訴王,或者王會成就使女所求的。 16人要把我和我兒子從上帝的地業上一同除滅,王必應允救使女脫離他的手。』 17婢女想:『我主我王的話必安慰我』;因為我主我王能辨別是非,如同上帝的使者一樣。惟願耶和華-你的上帝與你同在!」 18王回答婦人說:「我問你一句話,你一點也不可瞞我。」婦人說:「我主我王,請說。」 19王說:「這一切莫非是約押的手指使你的嗎?」婦人回答說:「我敢在我主我王面前起誓:我主我王所說的一切不偏左右,這是王的僕人約押吩咐我的,這一切話是他放在婢女口中的。 20王的僕人約押做這事,為要扭轉局面。我主的智慧卻如上帝使者的智慧,能知地上一切的事。」
21王對約押說:「看哪,我應允這事。你去,把那年輕人押沙龍帶回來。」 22約押臉伏於地叩拜,為王祝福,說:「王既應允僕人這件事,僕人今日知道在我主我王眼前蒙恩寵了。」 23於是約押起身往基述去,把押沙龍帶回耶路撒冷 24王說:「讓他回自己的家去,不要來見我的面。」押沙龍就回自己的家去,沒有見王的面。

大衛饒恕押沙龍

25以色列中,無人像押沙龍那樣俊美,得人稱讚,從腳底到頭頂毫無瑕疵。 26他的頭髮很重,每到年底剪髮一次,所剪下來的,按王的秤稱一稱,重二百舍客勒。 27押沙龍生了三個兒子,一個女兒。女兒名叫她瑪,是個容貌美麗的女子。
28押沙龍住在耶路撒冷,足足有二年沒有見王的面。 29押沙龍派人去叫約押來,要託他到王那裏去,約押卻不肯來。押沙龍第二次派人去叫他,他仍不肯來。 30於是押沙龍對僕人說:「你們看,約押有一塊田靠近我的田,其中有大麥,你們去放火把它燒了。」押沙龍的僕人就去放火燒了那田。 31於是約押起來,到了押沙龍家裏,對他說:「你的僕人為何放火燒我的田呢?」 32押沙龍約押說:「看哪,我派人去請你來,好託你到王那裏去,說:『我為何從基述回來呢?我仍在那裏比較好。』現在讓我去見王的面;我若有罪孽,就任憑王殺了我吧。」 33於是約押到王那裏,奏告王,王就叫押沙龍來。押沙龍到王那裏,在王面前臉伏於地,王就親吻押沙龍

14

Áp-sa-lôm Trở Về Giê-ru-sa-lem

1Bấy giờ Giô-áp con trai bà Xê-ru-gia nhận biết rằng vua đang quan tâm đến Áp-sa-lôm. 2Giô-áp sai người đến Tê-cô-a, mời một người đàn bà khéo nói đến, và dặn bà, “Xin bà làm ơn giả làm một người đang thọ tang. Bà hãy mặc bộ đồ tang vào, và đừng xức dầu gì cả, nhưng hãy làm như người đã để tang than khóc cho người thân của mình lâu ngày. 3Sau đó bà hãy xin vào chầu vua, và hãy nói với vua như thế nầy..” Vậy Giô-áp đặt lời vào miệng bà.
4Khi người đàn bà ở Tê-cô-a đó được vào gặp vua, bà sấp mặt xuống đất, phủ phục trước mặt vua, và nói, “Tâu vua, xin ngài giúp đỡ tôi.”
5Vua hỏi bà, “Ngươi có chuyện gì?”
 Bà đáp, “Tâu vua, than ôi, tôi là một người góa bụa. Chồng tôi đã chết.
6Nữ tỳ của ngài có hai đứa con trai. Chúng nó đánh lộn với nhau ngoài đồng, lúc đó không có ai ở đó để can ngăn chúng, đứa nầy đánh đứa kia và đã lỡ tay giết chết anh nó. 7Bây giờ, cả họ hàng nổi lên chống lại nữ tỳ của ngài. Họ đòi, ‘Hãy nộp kẻ giết anh hắn cho chúng tôi, để chúng tôi giết nó, bắt nó phải đền mạng anh nó, dù chúng tôi phải diệt luôn cả người thừa kế của gia đình bà.’ Vậy họ muốn diệt luôn miếng than hồng còn lại, không cho chồng tôi được lưu danh hay có người nối dõi trên đất.”
8Vua nói với người đàn bà, “Thôi bà hãy về nhà đi. Ta sẽ ban lịnh về việc nầy của bà.”
9Người đàn bà ở Tê-cô-a lại nói với nhà vua, “Ôi vua, chúa thượng của tôi, xin tội nầy đổ lại trên tôi và trên nhà cha tôi, còn đức vua và ngai vàng của ngài hoàn toàn vô can.”
10Vua nói, “Nếu kẻ nào nói gì với ngươi, hãy đem kẻ ấy đến gặp ta; nó sẽ không dám đụng đến ngươi đâu.”
11Bà bèn nói, “Xin đức vua lấy danh CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngài, mà thề và không cho phép kẻ đòi nợ máu gây thêm chết chóc, kẻo họ sẽ giết chết con trai tôi.”
 Vua nói, “Có CHÚA hằng sống chứng giám, không một sợi tóc nào của con trai ngươi sẽ rơi xuống đất.”
12Bấy giờ người đàn bà lại nói, “Xin cho nữ tỳ của ngài nói thêm vài lời nầy nữa với đức vua, chúa thượng của nữ tỳ của ngài.”
 Vua bảo, “Hãy nói đi.”
13Người đàn bà nói, “Tại sao ngài lại dự tính làm một việc có hại cho dân của Ðức Chúa Trời như vậy? Ðức vua phán quyết về việc của tôi như thế thì đức vua cũng đã tự kết án mình rồi, khi đức vua không cho phép đứa con bị trục xuất của ngài trở về nhà. 14Rồi đây chắc chắn mỗi chúng ta sẽ qua đời, giống như nước đổ xuống đất, không thể nào hốt lại được. Ðức Chúa Trời không cất mạng sống của ai, nhưng Ngài có kế hoạch để những kẻ bị Ngài trục xuất không bị xa cách Ngài mãi mãi. 15Bây giờ tôi đã đến đây thưa với đức vua, chúa thượng của tôi, việc nầy của tôi, vì người ta đã làm cho tôi lo sợ. Số là nữ tỳ của ngài tự nhủ, ‘Mình phải đến tâu với đức vua, biết đâu đức vua sẽ đáp ứng nguyện vọng của mình, 16biết đâu đức vua sẽ nghe và sẽ cứu nữ tỳ của người khỏi tay những kẻ muốn hại mình và con trai mình trong việc hưởng cơ nghiệp của Ðức Chúa Trời.’ 17Nữ tỳ của ngài lại thầm nghĩ, ‘Lời phán quyết của đức vua chắc chắn sẽ làm cho mình yên lòng, vì đức vua, chúa thượng của mình, chẳng khác gì thiên sứ của Ðức Chúa Trời, phân biệt thiện ác rõ ràng, đâu ra đó.’ Cầu xin CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngài, ở với ngài.”
18Bấy giờ vua trả lời và nói với bà ấy, “Ðừng giấu ta điều gì ta sắp hỏi ngươi.”
 Bà ấy đáp, “Xin đức vua, chúa thượng của tôi, cứ hỏi.”
19Vua hỏi, “Có phải bàn tay của Giô-áp đã sắp đặt với ngươi mọi việc nầy không?”
 Người đàn bà trả lời và nói, “Tâu đức vua, chúa thượng của tôi, tôi xin chỉ mạng sống của ngài mà xác nhận, không ai có thể làm chệch qua bên phải hoặc bên trái một chút nào về điều mà đức vua, chúa thượng của tôi, vừa mới nói. Thật vậy, Giô-áp đầy tớ ngài đã truyền cho tôi và đặt những lời nầy trong miệng nữ tỳ của ngài.
20Chính vì muốn thấy tình huống được thay đổi mà Giô-áp đầy tớ ngài đã làm điều ấy; nhưng chúa thượng của tôi thật khôn ngoan, khôn ngoan như thiên sứ của Ðức Chúa Trời, biết hết mọi sự trên đất.”
21Bấy giờ vua bảo Giô-áp, “Thôi được rồi. Ta chấp thuận việc nầy. Vậy ngươi hãy đi, đem thằng Áp-sa-lôm về.”
22Giô-áp liền sấp mặt xuống đất, lạy vua, và cảm tạ vua. Giô-áp nói, “Tâu vua, hôm nay tôi nhận biết tôi đã được ơn trước mặt vua, chúa thượng của tôi, vì vua đã chấp thuận điều tôi tớ của ngài thỉnh cầu.”
23Sau đó Giô-áp đứng dậy, đi đến Ghê-sua, và đem Áp-sa-lôm trở về Giê-ru-sa-lem.
24Vua phán, “Hãy cho nó về nhà nó, nhưng đừng để nó thấy mặt ta.” Vậy Áp-sa-lôm trở về và ở trong nhà của chàng, nhưng chàng không được diện kiến nhà vua.

Ða-vít Tha Thứ Áp-sa-lôm

25Thuở ấy, trong cả nước I-sơ-ra-ên không ai được khen là tuấn tú bằng Áp-sa-lôm. Từ bàn chân cho đến đỉnh đầu của ông không có một khuyết điểm nào. 26Khi ông hớt tóc –cứ cuối năm ông hớt tóc một lần, vì tóc ông mọc dài và trở nên nặng nề– ông thường lấy tóc đã hớt đem cân và người ta cân được hơn hai ký, theo cân của hoàng gia. 27Áp-sa-lôm có ba con trai và một con gái; con gái ông tên là Ta-ma. Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp.
28Áp-sa-lôm sống tại Giê-ru-sa-lem được hai năm nhưng không được diện kiến nhà vua. 29Vì vậy, Áp-sa-lôm sai người đến nói với Giô-áp, nhờ ông ấy tiến dẫn, hầu ông được diện kiến nhà vua, nhưng Giô-áp không đến. Áp-sa-lôm lại sai người đến lần thứ hai, nhưng ông ấy cũng không đến. 30Vậy ông nói với các đầy tớ ông, “Kìa, đám ruộng của Giô-áp ở gần đám ruộng của ta. Ruộng của ông ấy đang trổ lúa mạch. Các ngươi hãy ra và nổi lửa đốt đám ruộng của ông ấy cho ta.” Các đầy tớ của Áp-sa-lôm bèn ra và nổi lửa đốt cháy đám ruộng của Giô-áp.
31Bấy giờ Giô-áp liền đứng dậy, đi đến nhà Áp-sa-lôm, và hỏi, “Tại sao các đầy tớ của ông đốt lúa trong ruộng tôi?”
32Áp-sa-lôm đáp, “Nầy, tôi đã sai các đầy tớ tôi đến mời ông, ‘Xin ông đến đây để tôi có thể nhờ ông thưa với vua rằng, “Tại sao cha cho con từ Ghê-sua về đây làm chi? Thà cứ để con ở đó còn hơn.”’ Vậy bây giờ, xin ông làm ơn giúp đỡ tôi được gặp mặt vua, nếu tôi có lỗi gì, xin vua cứ giết tôi đi.”
33Vậy Giô-áp đến gặp vua và tâu với vua điều ấy. Vua cho triệu Áp-sa-lôm vào. Ông vào triều kiến nhà vua. Ông sấp mình xuống đất phủ phục trước mặt vua. Vua ôm lấy ông và hôn.