1

1Châm ngôn của Sa-lô-môn, con Đa-vít, vua Y-sơ-ra-ên
2Để nhận biết điều khôn ngoan và lời khuyên dạy,
Cùng hiểu rõ những tư tưởng cao sâu.
3Để tiếp nhận lời dạy sáng suốt
Công bằng, ngay thẳng, vô tư
4Giúp kẻ khờ nên khôn,
Người trẻ tuổi hiểu biết và thận trọng.
5Người khôn ưa nghe nên tăng kiến thức
Người thông minh sẽ chỉ đạo
6Để hiểu châm ngôn, ngụ ngôn,
Tư tưởng triết nhân cùng lời nói sâu kín.
7Kính sợ Chúa Hằng Hữu là bước đầu mọi tri thức
Còn kẻ dại khinh dể khôn ngoan và giáo dục
8Con ơi, phải nghe lời cha khuyên dạy
Đừng bỏ khuôn phép của mẹ con.
9ĐÓ là trang sức duyên dáng trên đầu con
Và dây chuyền xinh đẹp nơi cổ con
10Con ơi, khi kẻ tội lỗi quyến rũ
Con đừng nghe theo.
11Khi chúng bảo: "Mày theo tụi tao
Rình rập giết người
Lén hại kẻ lương thiện vô tội
12Tụi mình nuốt sống nó như Âm ty
Nuốt trọn như kẻ xuống huyệt sâu.
13Rồi cướp hết mọi bảo vật
Đem về chất cho đầy nhà!
14Mày sẽ bắt thăm với tụi tao,
Tiền bạc tụi mình chia cho nhau."
15Con ơi, đừng đi theo chúng nó
Chân con phải tránh xa đường tội khiên.
16Vì chúng nhanh chân theo điều ác,
Vội vàng ra tay giết người.
17Khi người giăng lưới bắt chim,
Chim khôn bay thoát.
18Nhưng bọn này tự giăng bẫy
Rình rập hại mạng mình.
19Đó là số phận kẻ ham lợi bất nghĩa
Lợi ấy sẽ tiêu diệt mạng sống họ.
20Khôn ngoan lên tiếng ngoài đường
Loan truyền khắp phố phường,
21Kêu gọi nơi công cộng
Tại cổng thành, trong đô thị:
22“Đến bao giờ người khờ cứ mãi u mê?
Người chế nhạo quen thói khinh khi?
Và kẻ dại thù ghét tri thức?"
23Hãy tỉnh ngộ nghe ta
Ta sẽ ban thần trí khôn ngoan
Để con thông suốt lời ta.
24Nhưng, dù ta kêu gọi Các ngươi vẫn từ nan.
Ta đưa tay chờ đợi Cũng không ai quan tâm
25Không ai để ý lời ta khuyên răn,
Hay chịu nghe ta quở trách.
26Nên khi các người lâm nạn, ta sẽ cười
Và chế giễu khi các người kinh hãi.
27Khi kinh hoàng vụt đến tựa phong ba,
Tai ương xâm nhập như bão tố
Và nguy nan cùng khổ ngập tràn.
28Chúng sẽ kêu cầu ta,
Nhưng ta chẳng đáp lời,
Chúng sẽ tìm kiếm ta,
Nhưng không sao gặp được.
29Chính vì chúng thù ghét tri thức,
Không chịu kính sợ Chúa Hằng Hữu,
30Không muốn nghe ta khuyên dạy,
Khinh bỉ mọi lời quở trách.
31Chúng sẽ hứng chịu kết quả công việc mình
Và lãnh trọn quả báo mưu mô mình
32Người ngây thơ chết vì lầm đường lạc lối,
Kẻ dại dột bị diệt vì tự thị tự mãn.
33Nhưng ai nghe ta sẽ sống an toàn,
Hưởng thái bình không lo tai họa.

1

Tầm quan trọng của Châm ngôn

  1Sau đây là những châm ngôn của Sô-lô-môn, con Đa-vít, vua Ít-ra-en
  2để dạy sự khôn ngoan và tiết độ;
   giúp con chấp nhận sự sửa dạy,
   am hiểu những lời thông sáng.
  3Không những chúng dạy con tiết độ và khôn ngoan
   mà còn biết làm điều phải, công bằng và chính trực.
  4Những lời ấy khiến kẻ mộc mạc, chất phác trở nên khôn ngoan,
   và giúp người trẻ tuổi thêm hiểu biết và dè dặt.
  5Kẻ khôn ngoan có thể nghe và học hỏi!
   Người thông minh cũng tìm được ý tưởng hay.
  6Ai nấy có thể hiểu biết lời lẽ và truyện tích khôn ngoan,
   cùng những lời của người khôn và câu đố của họ.
  7Kính sợ Chúa là khởi điểm của sự hiểu biết,
   còn kẻ ngu dại ghét sự khôn ngoan và tiết độ.

Lời khuyên con

  8Con ơi, hãy nghe lời dạy dỗ của cha con,
   đừng quên lời khuyên răn của mẹ con.
  9Những lời dạy bảo ấy như hoa cài trên tóc,
   như vòng xuyến đeo quanh cổ con.
  10Con ơi, nếu tội nhân tìm cách dẫn con vào lối lầm lạc,
   thì đừng nghe theo.
  11Chúng sẽ nói, “Hãy cùng chúng ta
   rình rập giết hại kẻ khác;
   hãy tấn công người nào đi ngang qua.
  12Hãy ăn tươi nuốt sống chúng nó như sự chết;
   hãy nuốt sống chúng nó như mồ mả.
  13Chúng ta sẽ cướp mọi của báu,
   và chất của ăn cắp đầy nhà chúng ta.
  14Hãy đến nhập bọn với chúng ta.
   Chúng ta sẽ chia của ăn cắp với anh.”
  15Con ơi, chớ nhập bọn với chúng theo con đường ấy,
   hãy tránh lối đi của chúng.
  16Chúng vội vàng làm điều ác,
   và nhanh tay giết người.
  17Giăng lưới mà để chim nhìn thấy được thì thật vô ích.
  18Nhưng chúng lại tự giăng bẫy cho mình,
   và rình rập mình.
  19Đó là phần số của những kẻ tham lam;
   Chúng sẽ chết vì tính tham lam của mình.

Sự khôn ngoan lên tiếng

  20Sự khôn ngoan lên tiếng nơi đường phố;
   nàng lên tiếng chỗ công cộng.
  21Nàng kêu lên trong đường phố ồn ào,
   và la lên nơi cửa thành như sau:
  22“Hỡi kẻ ngu dại, các ngươi sẽ chuộng sự ngu dại cho đến chừng nào?
   Các ngươi sẽ chế giễu sự khôn ngoan,
   và ghét sự thông sáng cho đến bao giờ?
  23Nếu các người chịu nghe khi ta sửa dạy các ngươi,
   thì ta sẽ cho các ngươi biết tư tưởng của ta;
   ta hẳn đã cho các ngươi biết ý nghĩ trong trí ta.
  24Tuy nhiên vì ta kêu mà các ngươi chẳng trả lời;
   ta giơ tay ra mà các ngươi không thèm để ý.
  25Các ngươi chẳng thèm nghe lời khuyên ta,
   và không đếm xỉa khi ta sửa dạy.
  26Cho nên khi các ngươi gặp khốn khó ta sẽ chế diễu các ngươi.
   Ta sẽ chế diễu khi thảm hoạ chụp bắt các ngươi.
  27Khi thảm họa đến với các ngươi như giông bão,
   khi khốn khó lao vào ngươi như gió lốc,
   khi sự đau đớn và khốn khó chụp lấy ngươi,
  28Lúc ấy, chúng nó sẽ cầu cứu ta
   nhưng ta sẽ không trả lời.
   Chúng nó sẽ tìm kiếm ta nhưng không gặp.
  29Vì chúng đã gạt bỏ sự hiểu biết
   và không kính sợ Chúa.
  30Chúng không thèm nghe lời khuyên ta,
   bỏ ngoài tai mọi sự sửa dạy ta.
  31Cho nên chúng sẽ lãnh hậu quả của hành động mình;
   chúng sẽ lãnh lấy những điều chúng dành cho kẻ khác.
  32Những kẻ ngu dại sẽ chết vì tính nết hư hỏng,
   chúng sẽ bị tiêu diệt vì tính tự mãn.
  33Nhưng ai nghe lời ta sẽ sống an toàn,
   bình an vô sự, không sợ hãi điều gì.”