II SA-MU-ÊN

1

Đa-vít khóc Giô-na-than

1,2Ba ngày sau khi vua Sau-lơ tử trận và Đa-vít trở về Xiếc-lác sau trận tàn sát người A-ma-léc có một người từ đồn quân Y-sơ-ra-ên đến tìm Đa-vít. Vừa gặp ông, người này sấp mình dưới đất vái lạy. Thấy người ấy áo quần rách rưới, đầu dính bụi đất, 3Đa-vít hỏi: "Anh từ đâu đến đây?" Người ấy đáp: "Thưa từ đồn quân Y-sơ-ra-ên." 4“Tình hình thế nào?" "Quân ta thảm bại vô số người chết, kể cả vua Sau-lơ và Giô-na-than." 5Nghe thế, Đa-vít gạn hỏi thanh niên đưa tin: -"Sao anh biết Sau-lơ và Giô-na-than đã chết?" 6“Tình cờ đang đi trên núi Ghinh-bô-a, tôi thấy vua Sau-lơ tựa mình vào cây giáo, trong khi chiến xa và kỵ binh địch đuổi theo gần tới. 7Quay lại thấy tôi, vua liền bảo: "Đến đây!" Tôi vâng lời. 8Vua hỏi: "Chú là ai?" Tôi đáp: "Một người A-ma-léc." 9Vua bảo: "Giết ta đi, vì ta bị thương nặng, nhưng mãi vẫn chưa chết!" 10,11Tôi đến bên cạnh, giết vua vì biết chắc thế nào vua cũng chết. Rồi tôi lấy vương miện và vòng đeo tay của vua đem đến đây cho ông." Khi nghe sự việc xảy ra, Đa-vít nắm áo mình xé rách ra vì đau đớn. Các thuộc hạ ông cũng làm theo. 12Họ kiêng ăn, than khóc suốt ngày hôm ấy vì vua Sau-lơ, Giô-na-than, vì dân của Chúa Hằng Hữu và vì những chiến sĩ vừa tử trận.
13Đa-vít hỏi thanh niên đưa tin: "Anh gốc gác ở đâu?" Đáp: "Tôi là một ngoại kiều người A-ma-léc." 14Đa-vít lại hỏi: "Sao anh dám giết vua, người được Chúa Hằng Hữu tấn phong?" 15,16Nói xong, ông gọi một thuộc hạ trẻ tuổi bảo: "Xử tử tên này đi!" Người bộ hạ vâng lời, đánh người ấy chết. Đa-vít nói: "Anh phải chịu tội vì chính anh đã tự buộc tội khi anh nói: Tôi vừa giết người được Chúa Hằng Hữu tấn phong."
17Rồi Đa-vít sáng tác bi ca sau đây để khóc Sau-lơ và Giô-na-than: 18(Về sau, bi ca này được đem dạy cho người Giu-đa theo chỉ thị của Đa-vít, và được chép vào sách Người công chính):
19“Y-sơ-ra-ên ơi,
Vinh quang ngươi tắt phụt trên đồi!
Vì đâu các anh hùng ngã gục?
20Đừng báo tin này trong đất Gát,
Chớ loan tin này tại Ách-ca-long,
Giữa các phố phường,
Kẻo người Phi-li-tin hân hoan,
Và kẻ vô tín vui mừng.
21Dải Ghinh-bô-a ơi!
Cầu cho sương không đọng, mưa không rơi
Trên các sườn núi ngươi,
Ngươi không sinh sản hoa mầu làm lễ vật.
Vì tại đây các khiên của bậc anh hùng bị chà dưới đất,
Cái khiên của Sau lơ đâu còn được xức dầu.
22Cung tên của Giô-na-than chưa hề trở về không vấy máu quân thù,
Lưỡi kiếm của Sau-lơ chưa hề trở về không dính mỡ dũng sĩ
23Sau-lơ và Giô-na-than thật đáng yêu đáng quý
Khi sống, lúc chết, cha con chẳng xa nhau bao giờ.
Họ nhanh hơn phụng hoàng, mạnh hơn sư tử tơ.
24Nhân dân hỡi! Khóc thương Sau-lơ đi nào!
Vì người đã làm cho dân ta giàu to,
Ăn mặc rất sang
Trang sức bằng vàng.
25Vì đâu bậc anh hùng ngã gục giữa chiến trường?
Giô-na-than ngã chết trên đỉnh đồi cao ngất
26Nhắc đến anh, lòng đau như cắt.
Thật quá xót thương!
Anh đã làm cho tâm hồn tôi hứng khởi.
Tình anh quá diệu vợi,
Cao quý hơn mối tình nhi nữ.
27Vì đâu các anh hùng ngã vội?
Buông khí giới trên chiến trường?
Và sự nghiệp tan ra mây khói?"