13

Phải ăn năn

1Lúc ấy, có người thuật cho Chúa Giê-xu chuyện Phi-lát giết mấy người Ga-li-lê, khi họ đang dâng sinh tế tại Đền thờ.
2Chúạ Giê-xu hỏi: “Anh em tưởng mấy người đó bị giết vì phạm tội nặng hơn những người Ga-li-lê khác sao? 3Không đâu! Chính anh em cũng bị hư vong nếu không ăn năn tội lỗi, quay về Thượng Đế. 4Còn mười tám người bị tháp Si-lưu sập xuống đè chết, có phải vì họ nhiều tội nhất trong thành Giê-ru-sa- lem không? 5Không đâu! Anh em cũng sẽ bị hư vong nếu không chịu ăn năn.”
6Rồi Chúa kể ngụ ngôn này: “Người kia trồng cây vả trong vườn, thường ra xem có trái không, nhưng chẳng thấy. 7Ông bảo người làm vườn: ‘Ba năm nay tôi đến hái trái mà không thấy. Anh đốn nó đi, để làm gì choán đất!’ 8Người làm vườn thưa: ‘Xin chủ hoãn cho nó một năm nữa. Tôi sẽ chăm sóc, bón phân thật nhiều. 9Nếu không kết quả, tôi sẽ đốn.’”

Người đàn bà còng lưng được chữa lành

10Một ngày thứ bảy, Chúa Giê-xu đang giảng dạy trong hội trường, 11thấy một bà tàn tật, lưng bị còng đã mười tám năm, không đứng thẳng lên được. 12Chúa gọi bà lại, bảo: “Bà được giải thoát khỏi bệnh tật rồi!” 13Chúa đặt tay trên bà, lập tức bà đứng thẳng lên, vui mừng ca ngợi Thượng Đế.
14Viên quản lý hội trường tức giận, vì Chúa chữa bệnh trong ngày thứ bảy. Ông bảo dân chúng: “Mỗi tuần có sáu ngày làm việc, anh em muốn xin chữa bệnh cứ đến những ngày ấy, chứ đừng đến ngày thứ bảy.”
15Chúa Giê-xu đáp: “Ông chỉ đạo đức giả! Ngày thứ bảy, các ông không thả bò lừa ra khỏi chuồng cho chúng đi uống nước sao? 16Bà này bị Sa-tan trói buộc đã mười tám năm, sao không thể giải thoát cho bà vào ngày thứ bảy?”
17Nghe Chúa quở trách, bọn thù nghịch lấy làm xấu hổ, còn dân chúng vui mừng vì những việc diệu kỳ Ngài đã làm.

Hạt cải

18Chúa Giê-xu giảng dạy: “Chúng ta nên dùng hình ảnh nào để so sánh với Nước Trời? 19Nước Trời giống như hạt cải gieo ngoài vườn. Nó mọc lên thành cây lớn, chim chóc có thể đến làm tổ trên cành.

Men

20,21“Nước Trời còn giống như men làm bánh. Một thiếu phụ kia lấy men trộn vào bột, nhồi cho đến lúc đống bột dậy lên.”

Cửa hẹp

22Tiếp tục cuộc hành trình lên Giê-ru- sa-lem, Chúa Giê-xu đi qua các thành phố, làng mạc, dạy dỗ dân chúng. 23Có người hỏi: “Thưa Chúa, chỉ ít người được cứu thôi sao?”
Chúa Giê-xu đáp:
24“Phải gắng sức đi cửa hẹp vào Nước Trời, vì có nhiều người cố gắng, nhưng không vào được. 25Khi Chủ đã khóa cửa, nếu anh em đứng ngoài gõ và năn nỉ : ‘Thưa Chúa, xin mở cho chúng tôi!’ Chủ sẽ trả lời: ‘Ta không hề biết các ngươi.’ 26Anh em sẽ phân trần: ‘Chúng tôi từng ăn chung với Chúa, và Chúa từng dạy dỗ trong thành chúng tôi.’ 27Nhưng Chủ sẽ đáp: ‘Ta không biết các ngươi. Quân gian ác, hãy lui đi!’ 28Anh em sẽ khóc lóc nghiến răng khi nhìn thấy Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp và tất cả các nhà tiên tri đều ở trong Nước Trời, còn anh em bị quăng ra ngoài. 29Người từ bốn phương sẽ đến dự tiệc trong Nước Trời. 30Có những người hiện đang dẫn đầu, lúc ấy sẽ lui lại hàng cuối, và người ở hàng cuối, sẽ vượt lên hàng đầu.”

Lời quở trách Giê-ru-sa-lem

31Ngay lúc đó, mấy thầy Biệt-lập đến báo tin: “Vua Hê-rốt đang tìm giết Thầy, xin Thầy lánh đi nơi khác!”
32Chúa Giê-xu đáp: “Các ông nói cho tên cáo già đó biết, ngày nay, ngày mai tôi vẫn còn đuổi quỷ chữa bệnh, đến ngày thứ ba công việc mới xong. 33Dù sao, hôm nay, ngày mai và ngày kia tôi vẫn tiếp tục hành trình, vì tiên tri của Thượng Đế không thể chết nơi nào khác hơn Giê-ru-sa-lem. 34Giê-ru-sa-lem, Giê-ru- sa-lem! Thủ đô đã giết các nhà tiên tri, ném đá sát hại sứ giả của Thượng Đế! Đã bao lần ta muốn tập họp các con như gà mẹ túc con về ấp ủ dưới cánh, nhưng chẳng ai nghe. 35Vậy, nhà các con sẽ bị bỏ hoang. Ta cho các con biết, các con sẽ không còn thấy ta nữa, cho đến ngày các con hoan nghênh sứ giả của Thượng Đế.”