39

Sự hư không của đời

Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh, dùng về “Giê-đu-thun”
1 Tôi nói rằng: Tôi sẽ giữ các đường lối tôi,
 Để tôi không dùng lưỡi mình mà phạm tội;
 Đang khi kẻ ác ở trước mặt tôi,
 Tôi sẽ lấy khớp giữ miệng tôi lại.
2 Tôi câm, không lời nói,
 Đến đỗi lời lành cũng không ra khỏi miệng;
 Còn nỗi đau đớn tôi bị chọc lên.
3 Lòng tôi nóng nảy trong mình tôi,
 Đương khi tôi suy gẫm, lửa cháy lên,
 Bấy giờ lưỡi tôi nói:
4 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi,
 Và số các ngày tôi là thể nào;
 Xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao.
5 Kìa, Chúa khiến ngày giờ tôi dài bằng bàn tay,
 Và đời tôi như không không trước mặt Chúa;
 Phải, mỗi người, dầu đứng vững, chỉ là hư không. (Sê-la)
6 Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng;
 Ai nấy đều rối động luống công;
 Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai sẽ thâu lấy.
7 Hỡi Chúa, bây giờ tôi trông đợi gì?
 Sự trông cậy tôi ở nơi Chúa.
8 Xin hãy giải cứu tôi khỏi các sự vi phạm tôi;
 Chớ làm tôi nên sự nhuốc nhơ của kẻ ngu dại.
9 Tôi câm, chẳng mở miệng ra,
 Bởi vì Chúa đã làm sự ấy.
10 Xin cất khỏi tôi sự trách phạt của Chúa:
 Tôi bị tiêu hao bởi tay Chúa đánh phạt.
11 Khi Chúa trách phạt loài người vì cớ gian ác,
 Thì Chúa làm hao mòn sự đẹp đẽ họ khác nào như con sùng:
 Thật, mọi người chỉ là hư không. (Sê-la)
12 Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy nghe lời cầu nguyện tôi, lắng tai nghe tiếng kêu cầu của tôi;
 Xin chớ nín lặng về nước mắt tôi,
 Vì tôi là người lạ nơi nhà Chúa,
 Kẻ khách ngụ như các tổ phụ tôi.
13 Chúa ôi! xin hãy dung thứ tôi, để tôi hồi sức lại
 Trước khi tôi đi mất, không còn nữa.

39

For the director of music. For Jeduthun. A psalm of David.
  1I said, “I will watch my ways
   and keep my tongue from sin;
  I will put a muzzle on my mouth
   while in the presence of the wicked.”
  2So I remained utterly silent,
   not even saying anything good.
  But my anguish increased;
   3my heart grew hot within me.
  While I meditated, the fire burned;
   then I spoke with my tongue:

  4“Show me, Lord, my life’s end
   and the number of my days;
   let me know how fleeting my life is.
  5You have made my days a mere handbreadth;
   the span of my years is as nothing before you.
  Everyone is but a breath,
   even those who seem secure.

  6“Surely everyone goes around like a mere phantom;
   in vain they rush about, heaping up wealth
   without knowing whose it will finally be.

  7“But now, Lord, what do I look for?
   My hope is in you.
  8Save me from all my transgressions;
   do not make me the scorn of fools.
  9I was silent; I would not open my mouth,
   for you are the one who has done this.
  10Remove your scourge from me;
   I am overcome by the blow of your hand.
  11When you rebuke and discipline anyone for their sin,
   you consume their wealth like a moth—
   surely everyone is but a breath.

  12“Hear my prayer, Lord,
   listen to my cry for help;
   do not be deaf to my weeping.
  I dwell with you as a foreigner,
   a stranger, as all my ancestors were.
  13Look away from me, that I may enjoy life again
   before I depart and am no more.”