42

QUYỂN THỨ HAI

(Từ đoạn 42 đến đoạn 72)

Lòng khát khao Đức Chúa Trời trong thì hoạn nạn và lúc bị lưu đày

Thơ con cháu Cô-rê làm, để dạy dỗ. Cho thầy nhạc chánh.
1 Đức Chúa Trời ôi! linh hồn tôi mơ ước Chúa,
 Như con nai cái thèm khát khe nước.
2 Linh hồn tôi khát khao Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Trời hằng sống:
 Tôi sẽ đến ra mắt Đức Chúa Trời chừng nào?
3 Đương khi người ta hằng hỏi tôi: Đức Chúa Trời ngươi đâu?
 Thì nước mắt làm đồ ăn tôi ngày và đêm.
4 Xưa tôi đi cùng đoàn chúng,
 Dẫn họ đến nhà Đức Chúa Trời,
 Có tiếng reo mừng và khen ngợi…
 Một đoàn đông giữ lễ;
 Rày tôi nhớ lại điều ấy, và lòng buồn thảm.
5 Hỡi linh hồn ta, vì sao ngươi sờn ngã và bồn chồn trong mình ta?
 Hãy trông cậy nơi Đức Chúa Trời; ta sẽ còn ngợi khen Ngài nữa;
 Vì nhờ mặt Ngài, bèn được cứu rỗi.

6 Đức Chúa Trời tôi ôi! linh hồn tôi bị sờn ngã trong mình tôi;
 Nên từ xứ Giô-đanh,
 Từ núi Hẹt-môn, và từ gò Mít-sê-a, tôi nhớ đến Chúa.
7 Vực gọi vực theo tiếng ào ào của thác nước Chúa;
 Các lượn sóng và nước lớn của Chúa đã ngập tôi.
8 Dầu vậy, ban ngày Đức Giê-hô-va sẽ sai khiến sự nhân từ Ngài;
 Còn ban đêm bài hát Ngài ở cùng tôi,
 Tức là bài cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời của mạng sống tôi.
9 Tôi sẽ thưa cùng Đức Chúa Trời, là hòn đá tôi, rằng: Cớ sao Chúa quên tôi?
 Nhân sao tôi phải buồn thảm
 Vì cớ kẻ thù nghịch hà hiếp tôi?
10 Trong khi những cừu địch tôi hằng ngày hỏi rằng: Đức Chúa Trời ngươi đâu?
 Thì chúng nó sỉ nhục tôi khác nào làm gãy các xương cốt tôi.
11 Hỡi linh hồn ta, cớ sao ngươi sờn ngã và bồn chồn trong mình ta?
 Hãy trông cậy nơi Đức Chúa Trời; ta sẽ còn khen ngợi Ngài nữa:
 Ngài là sự cứu rỗi của mặt ta, và là Đức Chúa Trời ta.

42

TẬP THỨ HAI

(Thi Thiên 42-72)

Lòng khát khao Đức Chúa Trời trong cảnh hoạn nạn và lưu đày

Huấn ca của con cháu Cô-ra. Sáng tác cho nhạc trưởng
  1Đức Chúa Trời ôi! Linh hồn con mơ ước Chúa
   Như con nai cái thèm khát khe nước.
  2Linh hồn con khát khao Đức Chúa Trời,
   Là Đức Chúa Trời hằng sống.
  Khi nào con sẽ đến
   Và được gặp mặt Ngài?
  3Hằng ngày, người ta cứ hỏi con:
   “Đức Chúa Trời ngươi đâu?”
  Thì con nuốt nước mắt thay cho thức ăn
   Suốt đêm ngày.

  4Xưa con đi cùng đoàn dân,
   Dẫn họ đến nhà Đức Chúa Trời
  Với tiếng reo mừng và ca ngợi,
   Giữa đoàn dân đông dự lễ.
  Bây giờ nhớ lại những điều ấy
   Lòng con buồn thảm, xót xa.
  5Hỡi linh hồn ta, vì sao ngươi sờn ngã
   Và bồn chồn trong mình ta?
  Hãy hi vọng nơi Đức Chúa Trời; Ta sẽ còn ca ngợi Ngài nữa,
   Vì nhờ gặp mặt Ngài mà ta được giải cứu.
  6Đức Chúa Trời con ôi!
   Linh hồn con nao sờn trong con;
  Từ đất Giô-đanh, từ núi Hẹt-môn
   Và từ gò Mít-sê-a, con nhớ đến Chúa.
  7Vực thẳm gọi nhau
   Trong tiếng ào ào của thác nước Chúa;
  Các lượn sóng và nước lũ của Chúa
   Phủ chụp lấy con.
  8Dù vậy, ban ngày Đức Giê-hô-va ban sự nhân từ Ngài;
   Ban đêm, bài hát Ngài ở cùng con,
   Tức là bài cầu nguyện với Đức Chúa Trời, là Đấng ban sự sống cho con.

  9Con sẽ thưa với Đức Chúa Trời là Vầng Đá của con rằng:
   “Sao Chúa quên con?
  Vì sao con phải buồn thảm
   Dưới sự áp bức của kẻ thù?”
  10Khi kẻ thù chế giễu con,
   Hằng ngày chúng cứ hỏi:
  “Đức Chúa Trời ngươi đâu?”
   Khiến con đau đớn như xương cốt bị gãy.

  11Hỡi linh hồn ta, vì sao ngươi sờn ngã
   Và bồn chồn trong mình ta?
  Hãy hi vọng nơi Đức Chúa Trời; vì Ta sẽ còn ca ngợi Ngài,
   Là Đấng cứu giúp ta và là Đức Chúa Trời của ta.