88

Tác giả nài khẩn Chúa cứu mình khỏi chết

Thơ hát của con cháu Cô-rê. Cho thầy nhạc chánh, theo giọng trầm. Thơ dạy dỗ Hê-man, người Ếch-ra-hít, làm
1 Hỡi Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời về sự cứu rỗi tôi,
 Ngày và đêm tôi kêu cầu trước mặt Chúa.
2 Nguyện lời cầu nguyện tôi thấu đến trước mặt Chúa:
 Xin hãy nghiêng tai qua nghe tiếng kêu cầu của tôi.
3 Vì linh hồn tôi đầy dẫy sự hoạn nạn,
 Mạng sống tôi hầu gần Âm phủ.
4 Tôi bị kể vào số những kẻ đi xuống huyệt;
 Tôi khác nào một người chẳng có ai giúp đỡ,
5 Bị bỏ giữa kẻ chết,
 Giống như những kẻ bị giết nằm trong mồ mả,
 Mà Chúa không còn nhớ đến,
 Là kẻ bị truất khỏi tay Chúa.
6 Chúa đã để tôi nằm nơi hầm vực sâu,
 Tại chốn tối tăm trong vực thẳm.
7 Cơn giận Chúa đè nặng trên tôi,
 Chúa dùng các lượn sóng Chúa làm tôi cực nhọc. (Sê-la)
8 Chúa khiến những kẻ quen biết tôi lìa xa tôi,
 Làm tôi thành một vật gớm ghiếc cho họ;
 Tôi bị cấm cố, không ra được.
9 Mắt tôi hao mòn vì hoạn nạn;
 Đức Giê-hô-va ơi! hằng ngày tôi cầu khẩn Ngài,
 Và giơ tay lên hướng cùng Ngài.
10 Chúa há vì kẻ chết mà sẽ làm phép lạ sao?
 Những kẻ qua đời há sẽ chỗi dậy đặng ngợi khen Chúa ư? (Sê-la)
11 Sự nhân từ Chúa há sẽ được truyền ra trong mồ mả sao?
 Hoặc sự thành tín Chúa được giảng trong vực sâu ư?
12 Các phép lạ Chúa há sẽ được biết trong nơi tối tăm sao?
 Và sự công bình Chúa há sẽ được rõ trong xứ bị bỏ quên ư?
13 Còn tôi, Đức Giê-hô-va ơi, tôi kêu cầu cùng Ngài:
 Vừa sáng lời cầu nguyện tôi sẽ thấu đến trước mặt Ngài.
14 Đức Giê-hô-va ôi! vì sao Ngài từ bỏ linh hồn tôi,
 Và giấu mặt Ngài cùng tôi?
15 Tôi bị hoạn nạn hòng chết từ buổi thơ ấu;
 Tôi mang sự kinh khiếp Chúa, và bị hoảng hồn.
16 Sự giận dữ Chúa trôi trác tôi,
 Sự hãi hùng Chúa đã trừ diệt tôi,
17 Hằng ngày các điều ấy vây quanh tôi như nước,
 Cùng nhau bao phủ tôi.
18 Chúa khiến các bầu bạn lìa xa tôi,
 Cũng đã làm kẻ quen biết tôi ẩn nơi tối tăm.

88

A Prayer for Help in Despondency

A Song. A Psalm of the sons of Korah. To the Chief Musician. Set to “Mahalath Leannoth.” A Contemplation of Heman the Ezrahite.
  1O Lord, God of my salvation,
   I have cried out day and night before You.
   2Let my prayer come before You;
   Incline Your ear to my cry.
  3For my soul is full of troubles,
   And my life draws near to the grave.
   4I am counted with those who go down to the pit;
   I am like a man who has no strength,
   5Adrift among the dead,
   Like the slain who lie in the grave,
   Whom You remember no more,
   And who are cut off from Your hand.
  6You have laid me in the lowest pit,
   In darkness, in the depths.
   7Your wrath lies heavy upon me,
   And You have afflicted me with all Your waves.
Selah
   8You have put away my acquaintances far from me;
   You have made me an abomination to them;
   I am shut up, and I cannot get out;
   9My eye wastes away because of affliction.
  Lord, I have called daily upon You;
   I have stretched out my hands to You.
   10Will You work wonders for the dead?
   Shall the dead arise and praise You?
Selah
   11Shall Your lovingkindness be declared in the grave?
   Or Your faithfulness in the place of destruction?
   12Shall Your wonders be known in the dark?
   And Your righteousness in the land of forgetfulness?
  13But to You I have cried out, O Lord,
   And in the morning my prayer comes before You.
   14Lord, why do You cast off my soul?
   Why do You hide Your face from me?
   15I have been afflicted and ready to die from my youth;
   I suffer Your terrors;
   I am distraught.
   16Your fierce wrath has gone over me;
   Your terrors have cut me off.
   17They came around me all day long like water;
   They engulfed me altogether.
   18Loved one and friend You have put far from me,
   And my acquaintances into darkness.