17

Mi-ca

1Có một người sống trong miền cao nguyên Ép-ra-im tên là Mi-ca. 2Một hôm, người này thưa với mẹ mình: "Mẹ bị mất trộm một ngàn một trăm nén bạc. Mẹ nguyền rủa thế nào con đã nghe cả. Chính con đã lấy bạc của mẹ đấy." Bà nói: "Xin Chúa ban phước lành cho con." 3Mi-ca trao số bạc lại cho mẹ. Bà bảo con: "Mẹ dâng số bạc này để đúc một cái tượng cho Chúa, nhưng coi như của con dâng. Như thế, bạc lại trở về con." 4Vậy người mẹ lấy hai trăm nén bạc giao cho một người thợ bạc. Người này đúc một cái tượng, chạm trổ tỉ mỉ. Tượng được đặt trong nhà Mi-ca. 5Thế là nhà Mi-ca thành một cái miếu thờ. Ông cũng làm một cái ê-phót và các tượng thần, cử một con trai mình làm chức tế lễ. 6Lúc ấy Y-sơ-ra-ên không có vua. Ai nấy làm những điều mình thấy là phải.
7Cũng có một thanh niên người Lê-vi sống tại Bê-liêm thuộc đất Giu-đa.
8Nhưng người này bỏ Bê-liêm, đi tìm một nơi sinh sống. Trên đường, người ấy qua núi Ép-ra-im, dừng chân trước nhà Mi¬-ca. 9Mi-ca hỏi: "Ông từ đâu đến đây? Đáp: "Từ Bê-liêm thuộc Giu-đa. Tôi là người Lê-vi, đi tìm một nơi sinh sống."
10Mi-ca đề nghị: "Mời ông ở lại đây làm thầy tế lễ. Tôi sẽ trả ông mỗi năm mười nén bạc, một bộ áo, và cung phụng mọi thức cần dùng."
11Người Lê-vi bằng lòng ở lại, và về sau trở nên như một người con trong nhà Mi-ca. 12Mi-ca phong người ấy làm thầy tế lễ của mình, 13rồi tự nhủ: "Bây giờ Chúa sẽ ban phước lành cho ta, vì ta có một thầy tế lễ người Lê-vi."