35

Tác giả cầu nguyện Chúa cứu mình khỏi kẻ thù nghịch

Thơ Đa-vít làm
1 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy cãi cọ cùng kẻ cãi cọ tôi,
 Hãy chinh chiến với kẻ chinh chiến cùng tôi.
2 Xin hãy cầm lấy khiên nhỏ và lớn,
 Chỗi dậy đặng giúp đỡ tôi.
3 Xin hãy rút giáo, cản đường kẻ nào rượt theo tôi;
 Hãy nói cùng linh hồn tôi: Ta là sự cứu rỗi ngươi.
4 Nguyện kẻ tìm giết mạng sống tôi phải bị hổ thẹn và sỉ nhục;
 Ước gì kẻ toan hại tôi phải lui lại, và bị mắc cỡ.
5 Nguyện chúng nó như trấu bị gió thổi đùa,
 Cầu xin thiên sứ Đức Giê-hô-va đuổi chúng nó đi!
6 Nguyện đường chúng nó phải tối mịt và trơn trợt,
 Cầu thiên sứ Đức Giê-hô-va đuổi theo chúng nó!
7 Vì vô cớ chúng nó gài kín lưới cho tôi,
 Và vô cớ đào một cái hầm cho linh hồn tôi.
8 Nguyện tai họa không ngờ đến hãm áp nó,
 Ước gì lưới nó gài kín bắt lại nó;
 Nguyện nó sa vào đó, và bị diệt đi.
9 Linh hồn tôi sẽ vui vẻ nơi Đức Giê-hô-va,
 Mừng rỡ về sự cứu rỗi của Ngài.
10 Các xương cốt tôi sẽ nói: Hỡi Đức Giê-hô-va,
 Ngài giải cứu người khốn cùng khỏi kẻ mạnh hơn người,
 Cứu người khốn cùng và kẻ thiếu thốn khỏi đứa cướp lột:
 Vậy, có ai giống như Ngài chăng?
11 Những chứng gian dấy lên,
 Tra hỏi những việc tôi không biết đến.
12 Chúng nó lấy dữ trả lành;
 Linh hồn tôi bị bỏ xuội.
13 Còn tôi, khi chúng nó đau, tôi bèn mặc lấy bao,
 Kiêng ăn ép linh hồn tôi,
 Lời cầu nguyện tôi trở vào ngực tôi.
14 Tôi cư xử dường như là bạn hữu hay là anh em tôi;
 Tôi buồn đi cúi xuống như kẻ than khóc mẹ mình.
15 Nhưng trong lúc tôi bị gian nan, chúng nó bèn nhóm lại vui mừng;
 Những kẻ cáo gian đều nhóm lại nghịch cùng tôi, song tôi chẳng biết;
 Chúng nó cấu xé tôi không ngừng.
16 Chúng nó nghiến răng nghịch tôi
 Với những kẻ ác tệ hay nhạo báng.
17 Chúa ôi! Chúa chịu xem điều ấy cho đến chừng nào?
 Xin hãy cứu vớt linh hồn tôi khỏi sự phá tan của chúng nó,
 Và rút mạng sống tôi khỏi sư tử.
18 Tôi sẽ cảm tạ Chúa trong hội lớn,
 Ngợi khen Ngài giữa dân đông.
19 Cầu xin chớ cho những kẻ làm thù nghịch tôi vô cớ mừng rỡ về tôi;
 Cũng đừng để các kẻ ghét tôi vô cớ nheo con mắt.
20 Vì chúng nó chẳng nói lời hòa bình;
 Nhưng toan phỉnh gạt các người hiền hòa trong xứ.
21 Chúng nó hả miệng hoác ra nghịch tôi,
 Mà rằng: Ha, ha! mắt ta đã thấy điều đó rồi
22 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài đã thấy điều ấy, xin chớ làm thinh:
 Chúa ôi! chớ dan xa tôi.
23 Hỡi Đức Chúa Trời là Chúa tôi, hãy tỉnh thức, hãy chỗi dậy, để phán xét tôi công bình,
 Và bênh vực duyên cớ tôi.
24 Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, hãy đoán xét tôi tùy sự công bình của Chúa;
 Chớ để chúng nó vui mừng vì cớ tôi.
25 Chớ để chúng nó nói trong lòng rằng: À! kìa, điều chúng ta ước ao đó;
 Hoặc nói rằng: Chúng ta đã nuốt trọn nó rồi.
26 Phàm kẻ nào vui mừng về sự tai họa tôi,
 Nguyện họ đều bị hổ thẹn và mắc cỡ;
 Phàm người nào dấy lên cùng tôi cách kiêu ngạo,
 Nguyện họ đều bị bao phủ xấu hổ và sỉ nhục.
27 Còn ai binh duyên cớ công bình tôi,
 Nguyện họ đều reo mừng;
 Nguyện họ thường nói không ngớt: Đáng tôn trọng Đức Giê-hô-va thay!
 Là Đấng vui cho tôi tớ Ngài được may mắn.
28 Vậy, lưỡi tôi sẽ thuật công bình Chúa,
 Và trọn ngày ngợi khen Chúa

35

Thơ Đa-vít

1Chúa Hằng Hữu ôi!
Xin Chúa hãy ra tay chiến đấu
Chống bọn người vô cớ tiến công
2Xin hãy cầm khiên,
Tiến lên che chở con
3Xin chận đứng quân nghịch
Cho bọn họ ăn đòn.
Xin Chúa cho con một lời hứa
Đảm bảo ơn giải cứu suốt đời
4Cho kẻ tìm giết con ê chề nhục nhã
Cho quân thù thôi nhạo báng chê cười.
5Xin thiên sứ đuổi xua chúng nó
Như rác rơm trong gió tơi bời
6Cho đường họ tối tăm, trơn trợt,
Trốn thiên thần, họ chạy hụt hơi.
7Họ dâng lưới hại con vô cớ
Không lý do, đào hố săn người.
8Nguyện họ gặp tai ương khủng khiếp
Bị diệt vong trong bẫy họ gài
Bị sa vào màng lưới trùng điệp
Do chính bàn tay họ dăng.
9Con hân hoan trong Chúa Hằng Hữu
Mừng rỡ vì được Ngài giải cứu
10Tận đáy lòng, con ca tụng Chúa
"Chẳng thần nào sánh được Với Ngài."
11Bọn chứng gian tiến lên
Tố cáo những việc tôi không ngờ.
12Họ lấy oán báo ân,
Tôi cô đơn, tuyệt vọng.
13Trái lại, khi họ ốm đau,
Tôi mặc sô gai, khắc khổ, nhịn ăn,
Lời cầu xin vọng tận tâm hồn.
14Tôi khóc họ như anh em, bạn thiết,
Như người tiễn mẹ yêu,
Lưng cúi khòm, nặng trĩu sầu ly biệt.
15Nhưng khi tôi khốn đốn, họ liên hoan
Họ phỉ báng tôi, cùng người vô đạo
16Cùng người xa lạ, họ nghiến răng chế nhạo.
17Chúa ôi! Chúa cứ lặng nhìn đến bao giờ?
Xin cứu con khỏi bị diệt vong,
Rút mạng sống con khỏi nanh vuốt sư tử.
18Con sẽ tạ ân Chúa giữa đại hội,
Ca tụng Chúa trước nhân dân.
19Xin chớ để kẻ thù reo mừng,
Kẻ vô cớ thù ghét con, nheo mắt trêu chọc.
20Vì họ không nói lời hòa hảo,
Nhưng âm mưu lừa gạt lương dân.
21Họ to tiếng vu cáo:
"Ha ! Chúng ta đã thấy tận mắt."
22Chúa Hằng Hữu ôi, Ngài biết hết,
Xin đừng lặng yên không can thiệp,
Xin đừng ở xa con!
23Lạy Thượng Đế, Chúa con! Xin chỗi dậy,
Thẩm sát, biện hộ, giải oan,
24Xin xét xử công minh,
Chúa Hằng Hữu là Thần công chính.
Xin chớ để họ reo mừng đắc thắng.
25Đừng để họ thỏa lòng ước ao,
Reo mừng rằng: "Ta diệt nó rồi."
26Những ai vui mừng khi con khốn đốn,
Xin cho họ cúi mặt ngượng ngùng;
Những ai khoác lác kiêu căng,
Sẽ bị nhục nhã, thẹn thùng
27Những ai mong con được minh oan,
Xin cho họ reo vui mừng rỡ,
Không dứt tiếng hoan hô:
"Chúa Hằng Hữu thật là vĩ đại,
Ngài vui vẻ cứu giúp con dân"
28Con sẽ rao truyền đức công minh của Chúa,
Và suốt ngày ca tụng Thánh Danh.