62

Nếu nhờ cậy Đức Chúa Trời, thì chẳng sợ kẻ thù nghịch làm hại cho mình

Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh, theo điếu “Giê-đu-thun”
1 Linh hồn tôi nghỉ an nơi một mình Đức Chúa Trời;
 Sự cứu rỗi tôi từ Ngài mà đến.
2 Một mình Ngài là hòn đá tôi, sự cứu rỗi tôi,
 Và là nơi ẩn náu cao của tôi; tôi sẽ chẳng bị rúng động nhiều.
3 Các ngươi xông vào một người cho đến chừng nào,
 Đặng chung nhau đánh đổ người
 Như một cái vách nghiêng,
 Khác nào một rào hầu ngã?
4 Chúng nó chỉ bàn bạc đánh đổ người khỏi cao vị người;
 Họ ưa chuộng điều dối giả,
 Lấy miệng mình chúc phước,
 Nhưng trong lòng thì rủa sả. (Sê-la)

5 Hỡi linh hồn ta, hãy nghỉ an nơi Đức Chúa Trời;
 Vì sự trông cậy ta ở nơi Ngài.
6 Chỉ một mình Ngài là hòn đá tôi, sự cứu rỗi tôi,
 Và là nơi ẩn náu cao của tôi; tôi sẽ chẳng bị rúng động.
7 Sự cứu rỗi và sự vinh hiển tôi ở nơi Đức Chúa Trời;
 Hòn đá về sức lực tôi, và nơi nương náu mình cũng đều ở nơi Đức Chúa Trời.
8 Hỡi bá tánh, khá nhờ cậy nơi Ngài luôn luôn,
 Hãy dốc đổ sự lòng mình ra tại trước mặt Ngài:
 Đức Chúa Trời là nơi nương náu của chúng ta. (Sê-la)

9 Quả thật, người hạ lưu chỉ là hư không,
 Người thượng đẳng chỉ là dối giả;
 Nhắc để trên cân, chúng nó chỏng lên,
 Chúng nó hết thảy nhau đều nhẹ hơn sự hư không.
10 Chớ nhờ cậy sự hà hiếp,
 Cũng đừng để lòng trông cậy nơi sự trộm cướp, vì uổng công;
 Nếu của cải thêm nhiều lên,
 Chớ đem lòng vào đó.
11 Đức Chúa Trời có phán một lần,
 Tôi có nghe sự nầy hai lần,
 Rằng sự quyền năng thuộc về Đức Chúa Trời.
12 Vả lại, hỡi Chúa, sự nhân từ thuộc về Chúa;
 Vì Chúa trả cho mọi người tùy theo công việc của họ.