57

Cầu nguyện Chúa cứu mình khỏi kẻ bắt bớ

Thơ Đa-vít làm, khi người chạy trốn trong hang đá, khỏi Sau-lơ. Cho thầy nhạc chánh theo điếu “chớ phá hủy”
1 Đức Chúa Trời ôi! xin thương xót tôi, xin thương xót tôi,
 Vì linh hồn tôi nương náu nơi Chúa!
 Phải, tôi nương náu mình dưới bóng cánh của Chúa,
 Cho đến chừng tai họa đã qua.
2 Tôi sẽ kêu cầu cùng Đức Chúa Trời Chí Cao,
 Tức là Đức Chúa Trời làm thành mọi việc cho tôi.
3 Lúc kẻ muốn ăn nuốt tôi làm sỉ nhục,
 Thì Ngài sẽ từ trời sai ơn cứu tôi. (Sê-la)
 Phải, Đức Chúa Trời sẽ sai đến sự nhân từ và sự chân thật của Ngài.
4 Linh hồn tôi ở giữa các sư tử;
 Tôi nằm giữa những kẻ thổi lửa ra,
 Tức là các con loài người có răng giống như giáo và tên,
 Và lưỡi chúng nó khác nào gươm nhọn bén.
5 Hỡi Đức Chúa Trời nguyện Chúa được tôn cao hơn các từng trời;
 Nguyện sự vinh hiển Chúa trổi cao hơn cả trái đất!

6 Chúng nó đã gài lưới cho chân tôi,
 Linh hồn tôi sờn ngã:
 Chúng nó đào hầm trước mặt tôi.
 Song lại bị sa xuống đó. (Sê-la)
7 Hỡi Đức Chúa Trời, lòng tôi vững chắc, lòng tôi vững chắc;
 Tôi sẽ hát, phải, tôi sẽ hát ngợi khen.
8 Hỡi sự vinh hiển ta, hãy tỉnh thức!
 Hỡi cầm sắt, hãy tỉnh thức!
 Chính mình tôi sẽ tỉnh thức thật sớm.
9 Hỡi Chúa, tôi sẽ cảm tạ Chúa giữa các dân,
 Hát ngợi khen Chúa trong các nước.
10 Vì sự nhân từ Chúa lớn đến tận trời,
 Sự chân thật Chúa cao đến các từng mây.
11 Hỡi Đức Chúa Trời, nguyện Chúa được tôn cao hơn các từng trời.
 Nguyện sự vinh hiển Chúa trổi cao hơn cả trái đất!