4

Tơlơi Yônah Hil Laih Anŭn Tơlơi Ơi Adai Pap

1Yônah ƀu hơmâo tơlơi mơak ôh kơ tơlơi anai, laih anŭn ñu hil biă mă. 2Tui anŭn, ñu iâu laĭ tui anai, “Ơ Yahweh, kâo ƀu laĭ hlâo hăng Ih ôh hă hlâo kơ kâo tơbiă mơ̆ng sang tui anai: Anai jing kơnơ̆ng tơlơi Ih či ngă yơh? Yuakơ anŭn yơh, hiam hloh kâo ječ ameč đuaĭ kơdŏp nao pơ Tarsis. Kâo thâo laih Ih jing Ơi Adai tơlơi khăp laih anŭn tơlơi pap, gir run nanao, hiam klă nanao, prap pre nanao kiăng pơplih hĭ tơlơi pơmĭn Ih laih anŭn ƀu pơrai hĭ ôh. 3Hơnăl tuč, Ơ Yahweh, brơi kâo djai bĕ. Kâo djai jing hiam hloh kơ kâo dŏ hơdip.”
4Yahweh laĭ glaĭ, “Hiư̆m pă tơlơi ih hil anŭn djơ̆ găl mơ̆n hă?”
5Yônah nao pơ gah ngŏ̱ kơ plei anŭn laih anŭn dŏ be̱r. Ñu pơkra sa anih tơui pơgang kơ ñu pô, laih anŭn dŏ amăng anih tơui anŭn kiăng dŏ tơguan lăng hơget tơlơi či truh kơ plei Nineweh. 6Giŏng anŭn, Yahweh Ơi Adai brơi sa ƀĕ phŭn hrĕ kơyâo čăt đĭ gah ngŏ kơ Yônah kiăng kơ djru brơi gơ̆ hơmâo ƀiă tơui, tui anŭn gơ̆ či hơmâo tơlơi rơiêŭ mơak hloh yơh. Yônah mơak biă mă hăng hrĕ kơyâo anai. 7Samơ̆ mơguah sêng brêng ƀơi hrơi tŏ tui, Ơi Adai brơi sa drơi hlăt kĕ pơrai hĭ phŭn hrĕ kơyâo anŭn laih anŭn hrĕ kơyâo anŭn gliu djai hĭ yơh. 8Tơl yang hrơi đĭ glông laih, Ơi Adai mơit rai angĭn pơiă hlơr mơ̆ng gah ngŏ̱ laih anŭn ngă kơ Yônah tơdu rơmơ̆n biă mă mơ̆ng tơlơi pơiă yang hrơi pơčrang trŭn ƀơi akŏ ñu anŭn. Tui anŭn, ñu pơmĭn kiăng djai yơh. Ñu laĭ, “Kâo djai jing hiam hloh kơ kâo dŏ hơdip.”
9Samơ̆ Ơi Adai laĭ glaĭ kơ ñu, “Hiư̆m pă tơlơi ih hil anŭn djơ̆ găl mơ̆n hă yuakơ phŭn hrĕ kơyâo anŭn lĕ?” Yônah laĭ glaĭ tui anai, “Kâo hơmâo djŏp tơlơi djơ̆ găl kiăng kơ hil, hil truh kơ djai yơh!” 10Yahweh laĭ glaĭ kơ ñu, “Phŭn hrĕ kơyâo anŭn čăt đĭ amăng sa mlam laih anŭn rơngiă hĭ thĕng amăng hrơi tŏ tui; ih ƀu ngă sa mơta tơlơi kơ ñu ôh, ih kŏn ngă brơi kơ ñu čăt đĭ lơi, samơ̆ ih ăt hơưi kơ ñu mơ̆n! 11Bơ kơ Kâo, Kâo ăt pap hơưi kơ plei prŏng Nineweh anŭn mơ̆n; amăng plei anŭn hơmâo rơbeh kơ sa-rơtuh duapluh-rơbâo čô ƀing mơnuih ƀu thâo gah ieo gah hơnuă ôh, wơ̆t hăng khul hlô mơnơ̆ng kar kaĭ mơ̆n!”

4

Sự không bằng lòng của Giô-na. – Lời quở trách của Đức Giê-hô-va

1 Bấy giờ Giô-na rất không đẹp lòng, và giận dữ. 2 Người cầu nguyện Đức Giê-hô-va rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi cầu xin Ngài, ấy há chẳng phải là điều tôi đã nói khi tôi còn ở trong xứ tôi sao? Vì đó nên tôi lật đật trốn qua Ta-rê-si vậy. Bởi tôi biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời nhân từ, thương xót, chậm giận, giàu ơn, và đổi ý không xuống tai vạ. 3 Hỡi Đức Giê-hô-va, vậy bây giờ, tôi nài xin Ngài hãy cất sự sống tôi; vì về phần tôi, chết còn hơn sống!
4 Đức Giê-hô-va trả lời cùng người rằng: Ngươi giận có nên không?
5 Bấy giờ Giô-na ra khỏi thành Ni-ni-ve, ngồi phía đông thành ấy. Tại đó, người làm một cái chòi, ngồi dưới bóng chòi ấy mà đợi xem điều sẽ xảy đến cho thành ấy. 6 Vả, Đức Giê-hô-va sắm sẵn một dây dưa cao lên bên trên Giô-na, đặng phủ bóng trên đầu người, và cứu người khỏi sự khổ cực. Giô-na rất vui vì cớ dây ấy.
7 Nhưng bữa sau, vừa lúc hừng đông, Đức Chúa Trời sắm một con sâu, sâu chích dây ấy đến nỗi héo. 8 Đoạn, đến khi mặt trời mọc, Đức Chúa Trời sắm gió cháy thổi từ phương đông, và mặt trời giọi xuống trên đầu Giô-na, đến nỗi ngất đi, và cầu chết mà rằng: Về phần tôi, chết còn hơn sống!
9 Đức Chúa Trời bèn phán cùng Giô-na rằng: Ngươi nổi giận vì cớ dây nầy có nên không? Người thưa rằng: Tôi giận cho đến chết cũng phải lắm. 10 Đức Giê-hô-va lại phán: Ngươi đoái tiếc một dây mà ngươi chưa hề khó nhọc vì nó, ngươi không làm cho nó mọc, một đêm thấy nó sanh ra và một đêm thấy nó chết. 11 Còn ta, há không đoái tiếc thành lớn Ni-ni-ve, trong đó có hơn mười hai vạn người không biết phân biệt tay hữu và tay tả, lại với một số thú vật rất nhiều hay sao?