1 Đức Giê-hô-va ôi! vì cớ gì Ngài đứng xa, Lúc gian truân tại sao Ngài ẩn mình đi? 2 Kẻ ác, vì lòng kiêu ngạo, hăm hở rượt theo người khốn cùng; Nguyện chúng nó phải mắc trong mưu chước mình đã toan. 3 Vì kẻ ác tự khoe về lòng dục mình; Kẻ tham của từ bỏ Đức Giê-hô-va, và khinh dể Ngài. 4 Kẻ ác bộ mặt kiêu ngạo mà rằng: Ngài sẽ không hề hạch hỏi. Chẳng có Đức Chúa Trời: Kìa là tư tưởng của hắn. 5 Các đường hắn đều may mắn luôn luôn; Sự đoán xét của Chúa cao quá, mắt hắn chẳng thấy được; Hắn chê hết thảy kẻ thù nghịch mình. 6 Hắn nghĩ rằng: Ta sẽ chẳng lay động; Ta sẽ không bị tai họa gì đến đời đời. 7 Miệng hắn đầy sự nguyền rủa, sự giả dối, và sự gian lận; Dưới lưỡi nó chỉ có sự khuấy khỏa và gian ác.⚓ 8 Hắn ngồi nơi rình rập của làng, giết kẻ vô tội trong nơi ẩn khuất; Con mắt hắn dòm hành người khốn khổ. 9 Hắn phục trong nơi kín đáo như sư tử trong hang nó; Hắn rình rập đặng bắt người khốn cùng; Khi hắn kéo kẻ khốn cùng vào lưới mình, thì đã bắt được nó rồi. 10 Hắn chùm hum, và cúi xuống, Kẻ khốn khổ sa vào vấu hắn. 11 Hắn nghĩ rằng: Đức Chúa Trời quên rồi, Ngài đã ẩn mặt, sẽ không hề xem xét. 12 Đức Giê-hô-va! xin hãy chỗi dậy; Hỡi Đức Chúa Trời, hãy giơ tay Ngài lên; Chớ quên kẻ khốn cùng. 13 Vì cớ sao kẻ ác khinh dể Đức Chúa Trời, Và nghĩ rằng: Chúa sẽ chẳng hề hạch hỏi? 14 Chúa đã thấy rồi; vì Chúa xem xét sự bạo tàn và sự độc hại, Để lấy chính tay Chúa mà báo trả lại; Còn kẻ khốn khổ phó mình cho Chúa; Chúa là Đấng giúp đỡ kẻ mồ côi. 15 Hãy bẻ gãy cánh tay kẻ ác, Và tra tìm sự gian ác của kẻ dữ cho đến không còn thấy gì nữa. 16 Đức Giê-hô-va làm Vua đến đời đời vô cùng; Các ngoại bang bị diệt mất khỏi đất của Ngài. 17 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã nghe lời ước ao của kẻ hiền từ; Khiến lòng họ được vững bền, và cũng đã lắng tai nghe, 18 Đặng xét công bình việc kẻ mồ côi và người bị hà hiếp, Hầu cho loài người, vốn bởi đất mà ra, không còn làm cho sợ hãi nữa.
10
1Chúa Hằng Hữu! Ngài ở tận nơi nào? Con nguy khốn Ngài đành giấu mặt sao? 2Ác nhân bóc lột dân nghèo khó, Mưu nó bày, xin cho nó mắc vào. 3Đầy dục vọng nó tưởng mình chúa tể, Trọng kẻ tham, lòng khinh khi Thương Đế. 4Vì kiêu ngạo, nó không tìm kiếm Chúa, Trong tư duy không dành chỗ cho Ngài. 5Thành công luôn, nên chế giễu người ngay, Không biết được "lưới trời lồng lộng." 6Nó nghĩ: "Chẳng bao giờ mưu kế ta bị hỏng, Sung sướng mãi, làm sao gặp tai ương?" 7Miệng đầy lời thề chửi, gạt lường, Tiếng độc ác chua ngoa từ họng lưỡi. 8Trong thôn xóm nó ngồi nơi bóng tối, Mắt rình mò chờ giết kẻ hiền lương; 9Nó nằm yên như sư tử trong hang, Như thợ săn chờ con mồi sa bẫy. 10Bị cấu vồ, nạn nhân liền ngã quỵ, Trước sức mạnh đành phải chịu đầu hàng. 11Nó nhủ thầm:"Thượng Đế chẳng biết đâu, Ngài che mặt, chẳng bao giờ trông thấy." 12Chúa Hằng Hữu, xin ra tay, chỗi dậy, Xin đừng quên cứu giúp kẻ khốn cùng. 13Đừng để cho ác nhân dám khinh thường, Vì nghĩ rằng 'Chúa sẽ không ứng báo.' 14Chúa nhìn thấy bao khó khăn sầu khổ, Xin quan tâm, xin thưởng phạt công minh, Kẻ khổ đau đã giao thác chính mình, Vì Chúa cứu người mồ côi, đơn độc. 15Xin bẻ gãy cánh tay ưa hủy diệt, Mầm độc hại, xin chận đứng tận nơi. 16Chúa Hằng Hữu là Vua muôn đời, Trong nước Ngài, ngoại nhân bị quét trọn. 17Chúa đã nghe ước nguyện người khiêm tốn, Ngài lắng nghe và an ủi tâm hồn, 18Ngài bênh vực người cùng khốn, cô đơn Không còn cho ác nhân kịp đọa dày.