73

QUYỂN THỨ BA

(Từ đoạn 73 đến đoạn 89)

So sánh sự cuối cùng của kẻ ác và của người công bình

Thơ A-sáp làm
1 Đức Chúa Trời thật đãi Y-sơ-ra-ên cách tốt lành,
 Tức là những người có lòng trong sạch.
2 Còn về phần tôi, chân tôi đã gần vấp,
 Suýt chút bước tôi phải trượt.
3 Vì khi tôi thấy sự hưng thịnh của kẻ ác,
 Thì có lòng ganh ghét kẻ kiêu ngạo.
4 Vì trong cơn chết chúng nó chẳng bị đau đớn;
 Sức lực của chúng nó vẫn đầy đủ.
5 Chúng nó chẳng bị nạn khổ như người khác,
 Cũng không bị tai họa như người đời.
6 Bởi cớ ấy sự kiêu ngạo làm cây kiềng cho cổ chúng nó;
 Sự hung bạo bao phủ chúng nó như cái áo.
7 Mắt chúng nó lộ ra trong mỡ;
 Tư tưởng lòng chúng nó tuôn tràn ra.
8 Chúng nó nhạo báng, nói về sự hà hiếp cách hung ác:
 Chúng nó nói cách cao kỳ.
9 Miệng thì nói hành thiên thượng,
 Còn lưỡi lại phao vu thế gian.
10 Vì cớ ấy dân sự Ngài xây về hướng đó,
 Và chúng nó uống nước cạn chén.
11 Chúng nó rằng: Làm sao Đức Chúa Trời biết được?
 Há có sự tri thức nơi Đấng Chí Cao sao?
12 Kìa là những kẻ ác,
 Chúng nó bình an vô sự luôn luôn, nên của cải chúng nó thêm lên.
13 Tôi đã làm cho lòng tôi tinh sạch,
 Và rửa tay tôi trong sự vô tội, việc ấy thật lấy làm luống công;
14 Vì hằng ngày tôi phải gian nan,
 Mỗi buổi mai tôi bị sửa phạt.
15 Nếu tôi có nói rằng: Ta sẽ nói như vậy;
 Ắt tôi đã phạm bất trung cùng dòng dõi con cái Chúa.
16 Khi tôi suy gẫm để hiểu biết điều ấy,
 Bèn thấy là việc cực nhọc quá cho tôi,
17 Cho đến khi tôi vào nơi thánh của Đức Chúa Trời,
 Suy lượng về sự cuối cùng của chúng nó.
18 Chúa thật đặt chúng nó tại nơi trơn trợt,
 Khiến cho chúng nó hư nát.
19 Ủa kìa, chúng nó bị hủy diệt trong một lát!
 Chúng nó vì kinh khiếp mà phải tiêu hao hết trọi.
20 Hỡi Chúa, người ta khinh dể chiêm bao khi tỉnh thức thể nào,
 Chúa khi tỉnh thức cũng sẽ khinh dể hình dạng chúng nó thể ấy.
21 Khi lòng tôi chua xót,
 Và dạ tôi xôn xao,
22 Thì bấy giờ tôi ở ngu muội, chẳng hiểu biết gì;
 Trước mặt Chúa tôi ở khác nào một thú vật vậy.
23 Song tôi cứ ở cùng Chúa luôn luôn:
 Chúa đã nắm lấy tay hữu tôi.
24 Chúa sẽ dùng sự khuyên dạy mà dẫn dắt tôi,
 Rồi sau tiếp rước tôi trong sự vinh hiển.
25 Ở trên trời tôi có ai trừ ra Chúa?
 Còn dưới đất tôi chẳng ước ao người nào khác hơn Chúa.
26 Thịt và lòng tôi bị tiêu hao;
 Nhưng Đức Chúa Trời là sức lực của lòng tôi, và là phần tôi đến đời đời.
27 Vì kìa, những kẻ xa Chúa sẽ hư mất;
 Chúa sẽ hủy diệt hết thảy kẻ nào thông dâm, xây bỏ Chúa.
28 Nhưng lấy làm tốt thay cho tôi đến gần Đức Chúa Trời:
 Tôi nhờ Chúa Giê-hô-va làm nơi nương náu mình,
 Đặng thuật lại hết thảy các công việc Ngài.

73

(Bài 73-89)

TẬP THỨ BA

Cuối Ðời của Người Ngay Lành và Kẻ Gian Ác

Thơ của A-sáp

  1Quả thật, Ðức Chúa Trời đối xử thật tốt với I-sơ-ra-ên,
  Và với những người có lòng trong sạch.
  2Riêng tôi, suýt chút nữa chân tôi đã vấp ngã;
  Chỉ chút xíu nữa thôi, các bước tôi đã trợt rồi,
  3Vì tôi đã ganh tức với kẻ kiêu ngạo,
  Khi tôi thấy kẻ gian ác được hưng thịnh,

  4Bởi chúng chẳng ốm đau gì cả;
  Thân thể chúng cứ khỏe khoắn và mạnh lành.
  5Chúng chẳng gặp khó khăn như bao nhiêu người khác;
  Chúng chẳng gặp tai họa như người ta.
  6Vì thế chúng đã lấy kiêu ngạo làm dây chuyền đeo cổ,
  Lấy bạo tàn làm quần áo che thân.
  7Mắt chúng chứa đầy những ý đồ thâm hiểm;
  Lòng dạ chúng toan tính những tội ác khôn lường.
  8Chúng nhạo báng và nói những lời độc hại;
  Chúng ngang tàng hăm dọa đàn áp người ta.
  9Miệng chúng luôn nói nghịch thiên thượng;
  Lưỡi chúng cứ khi dễ thế nhân.

  10Ðã vậy mà nhiều người còn quay lại ca tụng chúng,
  Và cho rằng chúng chẳng có tội lỗi gì.
  11Chúng nói rằng, “Ðức Chúa Trời làm sao biết được?
  Ðấng Tối Cao há thấu rõ được sao?”
  12Hãy xem, không biết tại sao kẻ ác mà lại được như thế;
  Chúng luôn được thoải mái và của cải chúng cứ gia tăng.
  13Phải chăng dầu tôi cứ giữ lòng mình trong sạch,
  Và rửa tay tôi trong vô tội, tôi cũng chỉ hoài công vô ích?
  14Vì suốt ngày tôi như kẻ bị đánh đòn;
  Mỗi buổi sáng tôi như người bị sửa phạt.

  15Nếu con nói rằng, “Con sẽ nói như vậy đó,”
  Kìa, con đã không trung thực với con cái của Ngài rồi.
  16Khi con suy gẫm để cố am tường điều ấy,
  Con thấy đó thật là một vấn đề nan giải cho con,
  17Cho đến khi con vào trong đền thánh của Ðức Chúa Trời,
  Bấy giờ con mới hiểu rõ được số phận cuối cùng của chúng.
  18Quả thật, Ngài đã đặt chúng trong một nơi trơn trợt;
  Ngài để chúng ngã nhào hầu chúng bị diệt vong.
  19Kìa, chúng bị hủy diệt trong khoảnh khắc;
  Tất cả bị đùa đi trong nỗi kinh hoàng.
  20Chúa ôi, người ta đối với giấc mơ sau khi thức dậy thể nào,
  Khi trỗi dậy Ngài coi thường phù vinh của chúng cũng thể ấy.

  21Khi lòng con cay đắng,
  Khi tự ái con bị tổn thương,
  22Con trở nên quẫn trí và bướng bỉnh;
  Con chẳng khác gì một con vật vô ý thức trước mặt Ngài.
  23Dầu vậy, con vẫn tiếp tục bám víu vào Ngài;
  Ngài nắm lấy tay phải con.
  24Ngài dùng lời khuyên của Ngài dẫn dắt con;
  Sau đó Ngài đưa con vào nơi vinh hiển.
  25Ở trên trời, con có ai ngoài Chúa?
  Còn dưới đất nầy, con không ước ao chi khác hơn Ngài.
  26Dù thân xác con và lòng con có thể tàn tạ,
  Nhưng Ðức Chúa Trời vẫn là sức mạnh của lòng con và là phần của con mãi mãi.

  27Thật vậy, những kẻ xa cách Ngài sẽ bị hư mất;
  Ngài tiêu diệt những kẻ bất trung đối với Ngài.
  28Nhưng đối với con, được gần bên Ðức Chúa Trời ấy là phước hạnh;
  Con đã chọn CHÚA Hằng Hữu làm nơi ẩn náu của con,
  Ðể con có thể thuật lại mọi công việc của Ngài.