2

Đa-vít trị vì Giu-đa

1Sau đó, Đa-vít cầu hỏi ý Chúa và Ngài hướng dẫn nên về Hếp-rôn. 2,3Vậy ông dọn về Hếp-rôn với hai vợ (A-hi-nô-am người Gít-rê-ên và A-bi-ga-in người Cát-mên, trước kia là vợ của Na-banh), cùng các thuộc hạ và gia đình họ. 4Người Giu-đa đến yết kiến Đa-vít rồi xức dầu tôn ông làm vua Giu-đa. Được biết người Gia-be xứ Ga-la-át đã mai táng Sau-lơ, 5Đa-vít sai người đến bày tỏ lòng biết ơn: "Xin Chúa Hằng Hữu ban phước lành cho anh em vì đã trung với vua, táng xác người. 6Xin Chúa lấy tình thương và sự chân thành đối xử với anh em. Ta cũng sẽ hậu đãi anh em vì việc anh em làm. 7Bây giờ, anh em mạnh bạo can đảm lên, vì dù vua Sau-lơ đã mất, nhưng người Giu-đa đã xức dầu cho ta làm vua."

Ích-bô-sết lên ngôi

8Trong lúc đó, Áp-ne cơn Nê-rơ, tổng tư lệnh quân đội Sau-lơ, hộ tống một người con Sau-lơ là Ích-bô-sết chạy qua Ma-ha-na-im. 9Tại đây, Ích-bô-sết được tôn làm vua cai trị các xứ Gát, A-sua, Gít-rê-ên, Ép-ra-im, Bên-gia min và những phân đất còn lại của Y-sơ-ra-ên. 10,11Khi lên ngôi Ích-bô-sết được bốn mươi tuổi và trị vì Y-sơ-ra-ên được hai năm. Trong lúc đó Đa-vít cai trị Giu-đa và tiếp tục đóng đô tại Hếp-rôn bảy năm rưỡi.
12Một hôm, Áp-ne từ Ma-ha-na-im chỉ huy quân đội của Ích-bô-sết hành quân tới Ga-ba-ôn. 13Giô-áp con Xê-ru-gia cũng kéo quân Đa-vít tới địa phương này. Hai bên đóng quân đối diện nhau gần hồ nước Ga-ba-ôn; mỗi phe một bên hồ. 14Áp-ne đề nghị với Giô-áp: "Ta cho các thanh niên ra đấu võ làm trò đi!" Giô-áp đồng ý. 15Vậy mỗi bên chọn mười hai người ra đấu. 16Mỗi người nắm đầu đối thủ, đâm kiếm vào hông, tất cả cùng nhau ngã xuống. Và như thế, nơi này mang tên là Cánh Đồng Gươm. 17Sau đó hai bên bắt đầu trận chiến. Cuộc chiến hôm ấy vô cùng ác liệt. Cuối cùng Áp-ne và quân đội Y-sơ-ra-ên bị quân đội Đa-vít đánh bại. 18,19Cả ba con trai Xê-ru-gia đều có mặt hôm ấy: Giô-áp, A-bi-sai và A-sa-ên. A-sa-ên có tài chạy nhanh như nai đồng nội nên đuổi theo Áp-ne thật sát, không rời một bước. 20Áp-ne quay lại, hỏi: "A-sa-ên đấy phải không?" Đáp: "Phải." 21Áp-ne bảo: "Quay sang đánh một người nào khác và thu lấy đồ đạc của họ đi!" Nhưng A-sa-ôn không chịu rời Áp-ne. 22Áp-ne cảnh cáo: "Đừng theo tôi nữa! tôi không muốn giết cậu đâu, vì nếu thế làm sao còn nhìn mặt anh cậu là Giô-áp được?" 23Nhưng A-sa-ên vẫn không chịu nghe, nên bị Áp-ne lấy cán giáo đâm vào bụng, xuyên thấu lưng. A-sa-ên ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Mọi người khi đến chỗ A-sa-ên nằm đều dừng lại.
24Nhưng Giô-áp và A-bi-sai tiếp tục đuổi theo Áp-ne. Khi họ đến đồi A-ma gần Ghi-a, trên đường đi sa mạc Ga-ba-ôn, mặt trời bắt đầu lặn. 25Lúc ấy, lính Bên-gia-min theo Áp-ne bắt đầu chấn chỉnh lại hàng ngũ, trấn giữ đỉnh dồi này. 26Áp-ne nói vọng xuống cho Giô-áp nghe: "Gươm đao tiếp tục cho đến bao giờ? Kết quả cuộc tàn sát này sẽ thảm hại cay đắng đến đâu? Đến bao giờ ông mới thu quân không đuổi theo anh em mình nữa?" 27Giô-áp đáp: "Tôi thề có Thượng Đế, nếu ông không yêu cầu, chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc săn đuổi này cho đến sáng mai."
28Giô-áp thổi kèn và quân ông không đuổi theo quân Y-sơ-ra-ên nữa. Trận chiến chấm dứt.
29Áp-ne dẫn quân mình đi suốt đêm, vượt thung lũng Giô-đan, băng sông Giô-đan, qua miền Bít-rôn và về đến Ma-ha-na-im. 30Giô-áp kiểm điểm quân số, thấy phe Đa-vít chỉ thiếu mười chín người, với A-sa-ên là hai mươi. 31Nhưng có đến ba trăm sáu mươi người của Áp-ne bị giết, tất cả là người Bên-gia-min. 32Họ đem xác A-sa-ên về Bê-liêm, chôn vào khu mộ của cha ông, rồi đi thâu đêm và về đến Hếp-rôn vừa lúc rạng đông.

2

Đa-vít được phong làm vua Giu-đa

1Sau đó Đa-vít cầu khẩn CHÚA như sau, “Tôi có nên đi chiếm thành nào trong Giu-đa hay không?”
 CHÚA đáp, “Hãy đi.”
 Đa-vít hỏi, “Thành nào?”
 CHÚA đáp, “Thành Hếp-rôn.”
2Vậy Đa-vít cùng hai vợ: A-hi-nô-am ở Ghít-rê-ên, và A-bi-ga-in, vợ góa của Na-banh ở Cạt-mên, đi lên Hếp-rôn. 3Đa-vít cũng mang các thuộc hạ cùng gia đình họ lên định cư ở các thị trấn quanh Hếp-rôn.
4Sau đó các người Giu-đa đến Hếp-rôn cử Đa-vít làm vua trên Giu-đa. Họ cũng cho Đa-vít hay là những người ở Gia-be Ghi-lê-át đã chôn cất Sau-lơ.
5Vậy Đa-vít cử đại diện đến dân Gia-be Ghi-lê-át nói rằng, “Nguyện CHÚA ban phước cho các ngươi. Các ngươi đã tỏ lòng trung kiên đối với chủ ta là Sau-lơ bằng cách chôn cất người. 6Nguyện CHÚA cũng trung kiên và chân thật đối cùng các ngươi. Ta cũng sẽ hậu đãi các ngươi vì các ngươi đã làm điều đó. 7Bây giờ hãy mạnh dạn và can đảm. Sau-lơ chủ các ngươi đã chết, còn dân chúng trong Giu-đa đã cử ta làm vua trên họ.”

Ích-bô-sết lên ngôi vua

8Áp-ne, con trai Nê-rơ làm tư lệnh quân đội của Sau-lơ. Áp-ne mang Ích-bô-sết, con trai Sau-lơ đến Ma-ha-na-im 9và đặt ông lên ngôi vua của Ghi-lê-át, A-su-ri, Ghít-rê-ên, Ép-ra-im, Bên-gia-min, và toàn thể Ít-ra-en.
10Ích-bô-sết, con trai Sau-lơ được bốn mươi tuổi khi lên làm vua Ít-ra-en. Ông cai trị hai năm. Nhưng dân Giu-đa thì đi theo Đa-vít. 11Đa-vít làm vua trên dân Giu-đa ở Hếp-rôn bảy năm sáu tháng.

Cuộc tranh tài tai hại

12Áp-ne, con trai Nê-rơ và các tôi tớ của Ích-bô-sết, con trai Sau-lơ, rời Ma-na-ha-im đi đến Ghi-bê-ôn. 13Giô-áp con trai Xê-ru-gia, và những người của Đa-vít cũng đi đến đó và gặp Áp-ne cùng những người của Ích-bô-sết ở hồ Ghi-bê-ôn. Nhóm của Áp-ne ngồi bên nầy hồ; nhóm của Giô-áp ngồi bên kia hồ.
14Áp-ne nói với Giô-áp, “Hãy mở cuộc tranh tài giữa các bạn trẻ ở đây đi.”
 Giô-áp, “Ừ, phải đó. Hãy mở cuộc tranh tài đi.”
15Rồi các bạn trẻ đứng dậy, về phía Bên-gia-min thuộc bên Ích-bô-sết, con trai Sau-lơ, đếm được mười hai người, về phía Đa-vít cũng có mười hai người. 16Mỗi người nắm đầu đối thủ và lấy dao đâm vào hông lẫn nhau. Vậy các người trẻ đều chết chung với nhau. Vì thế mà nơi đó trong Ghi-bê-ôn gọi là Ruộng Dao.
17Ngày đó có cuộc ác chiến dữ dội, các người theo Đa-vít đánh bại Áp-ne và người Ít-ra-en.

Áp-ne giết A-sa-ên

18Ba con trai của Xê-ru-gia, Giô-áp, A-bi-sai, và A-sa-ên có mặt tại đó. A-sa-ên chạy rất nhanh như nai trong đồng vậy. 19A-sa-ên đuổi theo Áp-ne, chạy thẳng tới người. 20Áp-ne quay lại hỏi, “Có phải A-sa-ên đó không?”
 A-sa-ên đáp, “Phải.”
21Áp-ne bảo A-sa-ên, “Hãy quay qua bên phải hay bên trái ngươi và bắt lấy một trong những thanh niên rồi lấy đồ đạc của nó làm chiến lợi phẩm.” Nhưng A-sa-ên nhất quyết đuổi theo Áp-ne.
22Một lần nữa Áp-ne bảo A-sa-ên, “Đừng đuổi theo ta nữa! Nếu không ta phải giết ngươi đó! Nếu thế thì ta không mặt mũi nào nhìn anh ngươi là Giô-áp được!”
23Nhưng A-sa-ên không ngưng đuổi theo Áp-ne. Nên Áp-ne dùng cán gươm đâm vào bụng A-sa-ên, thấu ra sau lưng.

Giô-áp và A-bi-sai đuổi theo Áp-ne

 A-sa-ên chết ngay tại đó, và mọi người chạy đến chỗ A-sa-ên chết đều dừng lại. 24Tuy nhiên Giô-áp và A-bi-sai tiếp tục đuổi theo Áp-ne. Khi mặt trời vừa lặn thì họ đến đồi Am-ma, gần Ghi-a trên con đường đi đến sa mạc gần Ghi-bê-ôn. 25Các người Bên-gia-min đến cùng Áp-ne và tất cả đều đứng trên đồi.
26Áp-ne kêu lớn cùng Giô-áp, “Gươm của ngươi cứ giết hại mãi sao? Ngươi hẳn biết rằng chuyện nầy chỉ đưa đến thảm sầu thôi! Bảo dân chúng thôi đừng đuổi theo anh em mình nữa!”
27Giô-áp bảo, “Có Thượng Đế hằng sống chứng giám, ta tuyên bố rằng, nếu ngươi không nói gì cả thì dân chúng cũng vẫn đuổi theo anh em mình đến sáng hôm sau.” 28Thế là Giô-áp thổi kèn. Dân chúng liền thôi đuổi theo người Ít-ra-en. Họ cũng không đánh nhau với người Ít-ra-en nữa.
29Áp-ne và các người của ông đi trọn đêm đến thung lũng sông Giô-đanh. Họ băng qua sông Giô-đanh, và sau khi đi suốt ngày thì đến Ma-ha-na-im.
30Sau khi thôi đuổi theo Áp-ne thì Giô-áp trở về tập họp dân chúng lại thì thấy thiếu mất A-sa-ên và mười chín người của Đa-vít. 31Nhưng những người của Đa-vít giết ba trăm sáu mươi người Bên-gia-min đã đi theo Áp-ne. 32Những người của Đa-vít lấy xác A-sa-ên và chôn trong mộ của cha người ở Bết-lê-hem.
 Rồi Giô-áp và những người theo mình đi suốt đêm. Khi mặt trời mọc lên thì họ đến Hếp-rôn.