Thơ Đa-vít làm, để dạy dỗ. Cho thầy nhạc chánh, theo điếu “Ma-ha-lát”
1 Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng: Chẳng có Đức Chúa Trời. Chúng nó đều bại hoại, phạm tội ác gớm ghiếc; Chẳng có ai làm điều lành.⚓ 2 Đức Chúa Trời từ trên trời ngó xuống con loài người, Đặng xem thử có ai thông sáng, Tìm kiếm Đức Chúa Trời chăng. 3 Chúng nó thay thảy đều lui lại, cùng nhau trở nên ô uế; Chẳng có ai làm điều lành, Dầu một người cũng không. 4 Các kẻ làm ác há chẳng hiểu biết sao? Chúng nó ăn nuốt dân ta khác nào ăn bánh, Và cũng chẳng hề khẩn cầu Đức Chúa Trời. 5 Nơi chẳng có sự kinh khiếp, Chúng nó bị cơn kinh khiếp áp bắt; Vì Đức Chúa Trời rải rắc cốt hài của kẻ đóng đối nghịch ngươi. Ngươi đã làm cho chúng nó hổ thẹn, vì Đức Chúa Trời từ bỏ chúng nó. 6 Ôi! chớ chi từ Si-ôn sự cứu rỗi của Y-sơ-ra-ên đã đến! Khi Đức Chúa Trời đem về các phu tù của dân sự Ngài, Thì Gia-cốp sẽ mừng rỡ và Y-sơ-ra-ên vui vẻ.
53
Kẻ vô tín thật dại dột
Soạn cho nhạc trưởng theo điệu “ma-ha-lát⚓.” Một bài mạch kinh của Đa-vít.
1Kẻ ngu dại nghĩ thầm, “Chẳng có Thượng Đế đâu.” Kẻ dại dột đều gian ác và hành động nhơ nhuốc; Chẳng có ai làm điều phải. 2Thượng Đế từ trời nhìn xuống loài người xem thử có ai khôn ngoan, hoặc tìm kiếm Ngài để xin chỉ dạy chăng. 3Nhưng mọi người đều quay đi. Ai nấy đều gian ác. Chẳng có ai làm điều thiện, kiếm một người cũng không ra. 4Kẻ ác không biết sao? Chúng ăn nuốt dân ta như ăn bánh. Chúng không hề nhờ cậy Chúa. 5Kẻ ác bị kinh hoảng dù không có gì phải sợ. Thượng Đế sẽ phân tán xương cốt của kẻ thù ngươi. Chúng sẽ bị ô nhục, vì Thượng Đế đã từ bỏ chúng. 6Tôi cầu xin cho chiến thắng đến với Ít-ra-en từ núi Xi-ôn! Cầu Chúa mang họ trở về. Lúc đó dân của Gia-cốp sẽ vui mừng, còn người Ít-ra-en sẽ hớn hở.