Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh, dùng về giọng trầm
1 Đức Giê-hô-va ôi! xin cứu chúng tôi, vì người nhân đức không còn nữa, Và kẻ thành tín đã mất khỏi giữa con loài người. 2 Chúng đều dùng lời dối trá mà nói lẫn nhau, Lấy môi dua nịnh và hai lòng, Mà trò chuyện nhau. 3 Đức Giê-hô-va sẽ diệt hết thảy các môi dua nịnh, Và lưỡi hay nói cách kiêu ngạo; 4 Tức là kẻ nói rằng: Nhờ lưỡi mình chúng ta sẽ được thắng; Môi chúng ta thuộc về chúng ta: Ai là Chúa của chúng ta? 5 Nhân vì người khốn cùng bị hà hiếp, và kẻ thiếu thốn rên siết, Đức Giê-hô-va phán: Bây giờ ta sẽ chỗi dậy, Đặt người tại nơi yên ổn, là nơi người mong muốn. 6 Các lời Đức Giê-hô-va là lời trong sạch, Dường như bạc đã thét trong nồi dót bằng gốm, Luyện đến bảy lần. 7 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ gìn giữ các người khốn cùng, Hằng bảo tồn họ cho khỏi dòng dõi nầy. 8 Khi sự hèn mạt được đem cao lên giữa loài người, Thì kẻ ác đi dạo quanh tứ phía.
12
Thơ Đa-vít - Soạn cho nhạc trưởng
Theo thể Sê-minh
1Chúa Hằng Hữu ôi, xin cứu giúp! Người lành ngay lác đác như lá thu, Chốn nhân gian người trung tín vắng dần. 2Thiên hạ chỉ đẩy đưa lời dối gạt, Miệng trơn tru câu tán tỉnh lọc lừa. 3Thượng Đế sẽ hớt môi người nịnh hót, Và cắt lưỡi kẻ khoác lác kiêu căng. 4Nó tự nhủ: "Ta thắng nhờ khua ba tấc lưỡi; Đã làm chủ môi ta, thì còn phải sợ ai?" 5Nhưng Chúa phán:"Khi kẻ nghèo bị áp bức, Và người đói khổ rên la, Ta sẽ dưa tay ra giải cứu, Bảo đảm an toàn như sử ước." 6Lời Chúa là chân lý tinh thuần, Như bạc luyện bảy lần trong lửa. 7Chúa ôi, xin bảo vệ gìn giữ, Chở che con khỏi thế hệ gian manh; 8Vì kẻ ác chỉ chường mặt tung hoành Khi việc đê hèn được loài người ca tụng.