22

Tác giả kêu than vì bị khốn cực quá, rồi hát ngợi khen Chúa vì đã được cứu

Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh, theo điếu “Con nai cái rạng đông”
1 Đức Chúa Trời tôi ôi!
 Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa bỏ tôi?
 Nhân sao Ngài đứng xa, không giúp đỡ tôi, và chẳng nghe lời rên siết tôi?
2 Đức Chúa Trời tôi ôi! tôi kêu cầu ban ngày, nhưng Chúa chẳng đáp lại;
 Ban đêm cũng vậy, song tôi nào có được an nghỉ đâu.
3 Còn Chúa là thánh,
 Ngài là Đấng ngự giữa sự khen ngợi của Y-sơ-ra-ên.
4 Tổ phụ chúng tôi nhờ cậy nơi Chúa,
 Họ nhờ cậy, Chúa bèn giải cứu cho.
5 Họ kêu cầu cùng Chúa, và được giải cứu;
 Họ nhờ cậy nơi Chúa, không bị hổ thẹn.
6 Nhưng tôi là một con trùng, chớ chẳng phải người đâu,
 Là điều ô nhục của loài người, và vật khinh dể của dân sự.
7 Hễ kẻ nào thấy tôi đều nhạo cười tôi.
 Trề môi, lắc đầu, mà rằng:
8 Người phú thác mình cho Đức Giê-hô-va, Ngài khá giải cứu người;
 Ngài khá giải cứu người, vì Ngài yêu mến người!
9 Phải, ấy là Chúa rút tôi khỏi lòng mẹ,
 Khiến tôi tin cậy khi nằm trên vú của mẹ tôi.
10 Từ trong tử cung tôi đã được giao cho Chúa;
 Chúa là Đức Chúa Trời tôi từ khi tôi lọt lòng mẹ.
11 Xin chớ đứng xa tôi, vì sự gian truân hầu gần,
 Chẳng có ai tiếp cứu cho.
12 Có nhiều bò đực bao quanh tôi,
 Những bò đực hung mạnh của Ba-san vây phủ tôi.
13 Chúng nó hả miệng ra cùng tôi,
 Khác nào sư tử hay cắn xé và gầm hét.
14 Tôi bị đổ ra như nước,
 Các xương cốt tôi đều rời rã;
 Trái tim tôi như sáp,
 Tan ra trong mình tôi
15 Sức lực tôi khô như miếng gốm,
 Và lưỡi tôi dính nơi ổ gà;
 Chúa đã để tôi nằm trong bụi tro sự chết.
16 Vì những chó bao quanh tôi,
 Một lũ hung ác vây phủ tôi:
 Chúng nó đâm lủng tay và chân tôi.
17 Tôi đếm được các xương tôi;
 Chúng nó xem và ngó chân tôi;
18 Chúng nó chia nhau áo xống tôi;
 Bắt thăm về áo dài tôi.
19 Đức Giê-hô-va ôi! chớ đứng xa tôi;
 Hỡi Đấng cứu tiếp tôi ôi! hãy mau mau đến giúp đỡ tôi.
20 Hãy giải cứu linh hồn tôi khỏi gươm,
 Và mạng sống tôi khỏi loài chó.
21 Hãy cứu tôi khỏi họng sư tử,
 Từ các sừng của trâu rừng, Chúa đã nhậm lời tôi.

22 Tôi sẽ rao truyền danh Chúa cho anh em tôi,
 Và ngợi khen Chúa giữa hội chúng.
23 Hỡi các người kính sợ Đức Giê-hô-va, hãy ngợi khen Ngài;
 Ớ hết thảy dòng dõi Gia-cốp, khá tôn vinh Ngài.
 Hỡi hết thảy dòng dõi Y-sơ-ra-ên, hãy kính sợ Ngài;
24 Vì Ngài không khinh bỉ, chẳng gớm ghiếc sự hoạn nạn của kẻ khốn khổ,
 Cũng không giấu mặt Ngài cùng người;
 Nhưng khi người kêu cầu cùng Ngài, thì bèn nhậm lời.
25 Sự ngợi khen của tôi tại giữa hội lớn do Chúa mà ra;
 Tôi sẽ trả xong sự hứa nguyện tôi trước mặt những kẻ kính sợ Chúa.
26 Kẻ hiền từ sẽ ăn và được no nê;
 Những người tìm Đức Giê-hô-va sẽ ngợi khen Ngài;
 Nguyện lòng các ngươi được sống đời đời.
27 Bốn phương thế gian sẽ nhớ và trở lại cùng Đức Giê-hô-va,
 Các họ hàng muôn dân sẽ thờ lạy trước mặt Ngài.
28 Vì nước thuộc về Đức Giê-hô-va,
 Ngài cai trị trên muôn dân.
29 Hết thảy người giàu có thế gian cũng sẽ ăn và thờ lạy;
 Mọi kẻ trở lại bụi đất, và những kẻ không thế bảo tồn mạng sống mình,
 Sẽ quì xuống trước mặt Ngài.
30 Một dòng dõi sẽ hầu việc Ngài;
 Người ta sẽ kể dòng dõi ấy là dòng dõi của Chúa.
31 Dòng dõi ấy sẽ đến rao truyền sự công bình của Ngài,
 Thuật cho dân tộc sẽ sanh ra rằng Đức Giê-hô-va đã làm việc ấy.

22

For the director of music. To the tune of “The Doe of the Morning.” A psalm of David.
  1My God, my God, why have you forsaken me?
   Why are you so far from saving me,
   so far from my cries of anguish?
  2My God, I cry out by day, but you do not answer,
   by night, but I find no rest.

  3Yet you are enthroned as the Holy One;
   you are the one Israel praises.
  4In you our ancestors put their trust;
   they trusted and you delivered them.
  5To you they cried out and were saved;
   in you they trusted and were not put to shame.

  6But I am a worm and not a man,
   scorned by everyone, despised by the people.
  7All who see me mock me;
   they hurl insults, shaking their heads.
  8“He trusts in the Lord,” they say,
   “let the Lord rescue him.
  Let him deliver him,
   since he delights in him.”

  9Yet you brought me out of the womb;
   you made me trust in you, even at my mother’s breast.
  10From birth I was cast on you;
   from my mother’s womb you have been my God.

  11Do not be far from me,
   for trouble is near
   and there is no one to help.

  12Many bulls surround me;
   strong bulls of Bashan encircle me.
  13Roaring lions that tear their prey
   open their mouths wide against me.
  14I am poured out like water,
   and all my bones are out of joint.
  My heart has turned to wax;
   it has melted within me.
  15My mouth is dried up like a potsherd,
   and my tongue sticks to the roof of my mouth;
   you lay me in the dust of death.

  16Dogs surround me,
   a pack of villains encircles me;
   they pierce my hands and my feet.
  17All my bones are on display;
   people stare and gloat over me.
  18They divide my clothes among them
   and cast lots for my garment.

  19But you, Lord, do not be far from me.
   You are my strength; come quickly to help me.
  20Deliver me from the sword,
   my precious life from the power of the dogs.
  21Rescue me from the mouth of the lions;
   save me from the horns of the wild oxen.

  22I will declare your name to my people;
   in the assembly I will praise you.
  23You who fear the Lord, praise him!
   All you descendants of Jacob, honor him!
   Revere him, all you descendants of Israel!
  24For he has not despised or scorned
   the suffering of the afflicted one;
  he has not hidden his face from him
   but has listened to his cry for help.

  25From you comes the theme of my praise in the great assembly;
   before those who fear you I will fulfill my vows.
  26The poor will eat and be satisfied;
   those who seek the Lord will praise him—
   may your hearts live forever!

  27All the ends of the earth
   will remember and turn to the Lord,
  and all the families of the nations
   will bow down before him,
  28for dominion belongs to the Lord
   and he rules over the nations.

  29All the rich of the earth will feast and worship;
   all who go down to the dust will kneel before him—
   those who cannot keep themselves alive.
  30Posterity will serve him;
   future generations will be told about the Lord.
  31They will proclaim his righteousness,
   declaring to a people yet unborn:
   He has done it!