Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh, dùng về “Giê-đu-thun”
1 Tôi nói rằng: Tôi sẽ giữ các đường lối tôi, Để tôi không dùng lưỡi mình mà phạm tội; Đang khi kẻ ác ở trước mặt tôi, Tôi sẽ lấy khớp giữ miệng tôi lại. 2 Tôi câm, không lời nói, Đến đỗi lời lành cũng không ra khỏi miệng; Còn nỗi đau đớn tôi bị chọc lên. 3 Lòng tôi nóng nảy trong mình tôi, Đương khi tôi suy gẫm, lửa cháy lên, Bấy giờ lưỡi tôi nói: 4 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi, Và số các ngày tôi là thể nào; Xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao. 5 Kìa, Chúa khiến ngày giờ tôi dài bằng bàn tay, Và đời tôi như không không trước mặt Chúa; Phải, mỗi người, dầu đứng vững, chỉ là hư không. (Sê-la) 6 Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng; Ai nấy đều rối động luống công; Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai sẽ thâu lấy. 7 Hỡi Chúa, bây giờ tôi trông đợi gì? Sự trông cậy tôi ở nơi Chúa. 8 Xin hãy giải cứu tôi khỏi các sự vi phạm tôi; Chớ làm tôi nên sự nhuốc nhơ của kẻ ngu dại. 9 Tôi câm, chẳng mở miệng ra, Bởi vì Chúa đã làm sự ấy. 10 Xin cất khỏi tôi sự trách phạt của Chúa: Tôi bị tiêu hao bởi tay Chúa đánh phạt. 11 Khi Chúa trách phạt loài người vì cớ gian ác, Thì Chúa làm hao mòn sự đẹp đẽ họ khác nào như con sùng: Thật, mọi người chỉ là hư không. (Sê-la) 12 Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy nghe lời cầu nguyện tôi, lắng tai nghe tiếng kêu cầu của tôi; Xin chớ nín lặng về nước mắt tôi, Vì tôi là người lạ nơi nhà Chúa, Kẻ khách ngụ như các tổ phụ tôi. 13 Chúa ôi! xin hãy dung thứ tôi, để tôi hồi sức lại Trước khi tôi đi mất, không còn nữa.
39
Sự vô nghĩa của cuộc đời
Thi Thiên của Đa-vít, sáng tác cho nhạc trưởng Giê-đu-thun.
1Con nói rằng: “Con sẽ giữ các đường lối con, Để giữ lưỡi con không phạm tội: Đang khi kẻ ác ở trước mặt con, Con sẽ khớp miệng con lại.” 2Con câm nín, không nói; Đến nỗi lời lành cũng không ra khỏi miệng con; Còn nỗi đau đớn cứ dâng lên. 3Lòng con như nung như đốt, Khi con suy ngẫm, lửa bùng cháy lên; Bấy giờ lưỡi con nói:
4“Lạy Đức Giê-hô-va, xin cho con biết sự cuối cùng của đời con Và số các ngày con là thế nào; Xin cho con biết đời mình mỏng manh dường bao! 5Kìa Chúa khiến tháng ngày của con dài bằng gang tay, Và đời con là con số không trước mặt Chúa; Phải, mỗi người dù đứng vững cũng chỉ như hơi thở. (Sê-la) 6Thật mỗi người bước đi như cái bóng. Ai nấy đều bôn ba vô ích; Người ta chất chứa của cải nhưng chẳng biết ai sẽ thu lấy.
7Lạy Chúa, bây giờ con trông mong gì? Niềm hi vọng của con ở nơi Chúa. 8Xin giải cứu con khỏi mọi vi phạm; Đừng khiến con trở nên sự nhuốc nhơ cho kẻ ngu dại. 9Con câm chẳng mở miệng ra, Vì Chúa đã làm điều ấy. 10Xin cất khỏi con sự trừng phạt của Chúa: Con kiệt sức bởi cơn giận của tay Ngài.
11Khi Chúa trách phạt loài người vì gian ác, Ngài làm tiêu tan vẻ đẹp nó khác nào mối mọt: Thật đời người vô nghĩa phù du! (Sê-la)
12Đức Giê-hô-va ôi! Xin lắng nghe lời cầu nguyện con, Lắng tai nghe tiếng kêu cầu của con; Xin chớ im lặng trước nước mắt con Vì con là người xa lạ trong nhà Chúa, Kẻ lữ hành như các tổ phụ con. 13Chúa ôi! Xin dung thứ con để con hồi sức lại Trước khi con ra đi và không còn nữa!”