Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh, dùng về “Giê-đu-thun”
1 Tôi nói rằng: Tôi sẽ giữ các đường lối tôi, Để tôi không dùng lưỡi mình mà phạm tội; Đang khi kẻ ác ở trước mặt tôi, Tôi sẽ lấy khớp giữ miệng tôi lại. 2 Tôi câm, không lời nói, Đến đỗi lời lành cũng không ra khỏi miệng; Còn nỗi đau đớn tôi bị chọc lên. 3 Lòng tôi nóng nảy trong mình tôi, Đương khi tôi suy gẫm, lửa cháy lên, Bấy giờ lưỡi tôi nói: 4 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi, Và số các ngày tôi là thể nào; Xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao. 5 Kìa, Chúa khiến ngày giờ tôi dài bằng bàn tay, Và đời tôi như không không trước mặt Chúa; Phải, mỗi người, dầu đứng vững, chỉ là hư không. (Sê-la) 6 Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng; Ai nấy đều rối động luống công; Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai sẽ thâu lấy. 7 Hỡi Chúa, bây giờ tôi trông đợi gì? Sự trông cậy tôi ở nơi Chúa. 8 Xin hãy giải cứu tôi khỏi các sự vi phạm tôi; Chớ làm tôi nên sự nhuốc nhơ của kẻ ngu dại. 9 Tôi câm, chẳng mở miệng ra, Bởi vì Chúa đã làm sự ấy. 10 Xin cất khỏi tôi sự trách phạt của Chúa: Tôi bị tiêu hao bởi tay Chúa đánh phạt. 11 Khi Chúa trách phạt loài người vì cớ gian ác, Thì Chúa làm hao mòn sự đẹp đẽ họ khác nào như con sùng: Thật, mọi người chỉ là hư không. (Sê-la) 12 Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy nghe lời cầu nguyện tôi, lắng tai nghe tiếng kêu cầu của tôi; Xin chớ nín lặng về nước mắt tôi, Vì tôi là người lạ nơi nhà Chúa, Kẻ khách ngụ như các tổ phụ tôi. 13 Chúa ôi! xin hãy dung thứ tôi, để tôi hồi sức lại Trước khi tôi đi mất, không còn nữa.
39
Sự Hư Không của Ðời Người
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
Theo điệu Giê-đu-thun
1Tôi nói, “Tôi phải cẩn thận gìn giữ đường lối mình, Ðể tôi không phạm tội bằng lưỡi mình; Tôi phải canh giữ miệng mình như đeo một đai bịt mồm, Nhất là mỗi khi có kẻ ác hiện diện trước mặt tôi.” 2Tôi đã câm nín và yên lặng; Tôi đã tự kiềm hãm đến nỗi chẳng nói, dù chỉ một lời lành; Nhưng sự căng thẳng đã gia tăng trong tôi. 3Lòng tôi như đang bị lửa hừng thiêu đốt; Trong khi tôi cố nín lặng, lửa càng nung nấu tâm can, Vì thế lưỡi tôi buộc phải nói ra:
4CHÚA ôi, xin cho con biết cuối cùng của đời con sẽ ra sao, Những ngày của đời con sẽ dài được bao lâu, Ðể con biết đời con mỏng manh là thế nào. 5Kìa, Ngài đã làm những ngày của đời con dài bằng gang tay, Ðời con như không có gì trước mặt Ngài; Thật vậy, mỗi người, dù có ra gì, cũng chỉ là hư không. (Sê-la) 6Quả thật, mỗi người đều bước đi chẳng khác gì một cái bóng; Ðúng vậy, người ta lao khổ nhọc nhằn, rồi cũng luống công; Người ta để dành của cải, nhưng không biết ai sẽ hưởng.
7Chúa ôi, bây giờ con còn biết trông cậy vào ai? Con chỉ còn hy vọng nơi một mình Ngài. 8Xin giải cứu con khỏi những vi phạm của con; Xin đừng để con thành điều ô nhục trước mặt những kẻ dại. 9Con đã bị cứng miệng rồi; Con không thể mở miệng nói ra được nữa, Vì Ngài đã làm cho con như vậy. 10Cầu xin Ngài cất sự sửa phạt của Ngài khỏi con, Vì một khi Ngài vung tay ra, con sẽ bị tiêu tan.
11Ngài quở trách và sửa phạt người có tội; Ngài khiến của cải nó biến mất tựa một con bướm đêm; Thật vậy, mỗi người chỉ là hư không. 12CHÚA ôi, xin lắng nghe lời cầu nguyện của con; Xin nghiêng tai nghe tiếng kêu cầu của con; Xin đừng yên lặng trước nước mắt của con, Vì trước thánh nhan Ngài con chẳng qua là một kiều dân, Một kẻ tạm trú như tổ tiên của con. 13Xin quay ánh mắt nghiêm khắc của Ngài khỏi con, Ðể con có thể vui trở lại, Trước khi con ra đi và không còn nữa.