Tác giả ngợi khen Đức Giê-hô-va và khuyên chúng chớ có lòng chẳng tin
1 Hãy đến hát xướng cho Đức Giê-hô-va, Cất tiếng mừng rỡ cho hòn đá về sự cứu rỗi chúng tôi. 2 Chúng tôi hãy lấy lời cảm tạ mà đến trước mặt Chúa, Vui mừng mà hát thơ ca cho Ngài. 3 Vì Giê-hô-va là Đức Chúa Trời rất lớn, Là Vua cao cả trên hết các thần. 4 Các vực sâu của đất đều ở nơi tay Ngài; Những đỉnh núi cũng thuộc về Ngài. 5 Biển thuộc về Ngài, vì chính Ngài đã làm nó; Còn đất khô, tay Ngài cũng đã nắn nên nó. 6 Hãy đến, cúi xuống mà thờ lạy; Khá quì gối xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng Tạo Hóa chúng tôi! 7 Vì Ngài là Đức Chúa Trời chúng tôi: Chúng tôi là dân của đồng cỏ Ngài, Và là chiên tay Ngài dìu dắt. Ngày nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,⚓ 8 Chớ cứng lòng như tại Mê-ri-ba, Như nhằm ngày Ma-sa trong đồng vắng,⚓ 9 Là nơi tổ phụ các ngươi thử ta, dò ta, Và thấy công việc ta. 10 Trong bốn mươi năm ta gớm ghiếc dòng dõi nầy, Ta phán rằng: Ấy là một dân có lòng lầm lạc, Chẳng từng biết đường lối ta; 11 Nhân đó ta nổi giận mà thề rằng: Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên nghỉ ta.⚓
95
Khuyên mọi người hãy ca ngợi và vâng phục Thượng Đế
1Hãy đến hát mừng Chúa. Hãy lớn tiếng ca ngợi Khối Đá đã giải cứu chúng ta. 2Hãy đến với Ngài bằng bài ca tạ ơn⚓. Hãy hát tôn vinh Ngài, 3vì Chúa là Thượng Đế cao cả, vua lớn trên tất cả các thần. 4Mọi vực thẳm sâu nhất trên đất thuộc về Ngài, các núi cao tột đỉnh cũng là của Ngài. 5Biển cả là của Chúa vì Ngài tạo nên chúng, Ngài tạo đất khô bằng chính tay mình. 6Hãy đến cúi xuống thờ kính. Chúng ta hãy quì gối trước mặt Chúa là Đấng dựng nên chúng ta. 7Ngài là Thượng Đế chúng ta, chúng ta là dân mà Ngài chăm sóc, là đàn chiên Ngài chăn giữ. Hôm nay hãy nghe tiếng Ngài phán dạy: 8“Đừng ương ngạnh như tổ tiên các ngươi tại Mê-ri-ba, và như việc các ngươi làm tại Mát-xa⚓ trong sa mạc, 9Nơi mà tổ tiên các ngươi thách thức và thử ta mặc dù họ đã thấy mọi điều ta làm. 10Ta nổi giận với họ trong bốn mươi năm. Ta bảo, ‘Họ không trung thành cùng ta, chẳng hiểu đường lối ta.’ 11Ta nổi giận và thề quyết, ‘Họ sẽ không bao giờ được vào sự an nghỉ ta.’”