95

Tác giả ngợi khen Đức Giê-hô-va và khuyên chúng chớ có lòng chẳng tin

1 Hãy đến hát xướng cho Đức Giê-hô-va,
 Cất tiếng mừng rỡ cho hòn đá về sự cứu rỗi chúng tôi.
2 Chúng tôi hãy lấy lời cảm tạ mà đến trước mặt Chúa,
 Vui mừng mà hát thơ ca cho Ngài.
3 Vì Giê-hô-va là Đức Chúa Trời rất lớn,
 Là Vua cao cả trên hết các thần.
4 Các vực sâu của đất đều ở nơi tay Ngài;
 Những đỉnh núi cũng thuộc về Ngài.
5 Biển thuộc về Ngài, vì chính Ngài đã làm nó;
 Còn đất khô, tay Ngài cũng đã nắn nên nó.
6 Hãy đến, cúi xuống mà thờ lạy;
 Khá quì gối xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng Tạo Hóa chúng tôi!
7 Vì Ngài là Đức Chúa Trời chúng tôi:
 Chúng tôi là dân của đồng cỏ Ngài,
 Và là chiên tay Ngài dìu dắt.
 Ngày nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,
8 Chớ cứng lòng như tại Mê-ri-ba,
 Như nhằm ngày Ma-sa trong đồng vắng,
9 Là nơi tổ phụ các ngươi thử ta, dò ta,
 Và thấy công việc ta.
10 Trong bốn mươi năm ta gớm ghiếc dòng dõi nầy,
 Ta phán rằng: Ấy là một dân có lòng lầm lạc,
 Chẳng từng biết đường lối ta;
11 Nhân đó ta nổi giận mà thề rằng:
 Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên nghỉ ta.

95

  1Come, let us sing for joy to the Lord;
   let us shout aloud to the Rock of our salvation.
  2Let us come before him with thanksgiving
   and extol him with music and song.

  3For the Lord is the great God,
   the great King above all gods.
  4In his hand are the depths of the earth,
   and the mountain peaks belong to him.
  5The sea is his, for he made it,
   and his hands formed the dry land.

  6Come, let us bow down in worship,
   let us kneel before the Lord our Maker;
  7for he is our God
   and we are the people of his pasture,
   the flock under his care.

  Today, if only you would hear his voice,
  8“Do not harden your hearts as you did at Meribah,
   as you did that day at Massah in the wilderness,
  9where your ancestors tested me;
   they tried me, though they had seen what I did.
  10For forty years I was angry with that generation;
   I said, ‘They are a people whose hearts go astray,
   and they have not known my ways.’
  11So I declared on oath in my anger,
   ‘They shall never enter my rest.’ ”