9

Xưng tạ sự công bình của Đức Chúa Trời

Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh, dùng về điếu “Mút-la-bên”
1 Tôi sẽ hết lòng cảm tạ Đức Giê-hô-va,
 Tỏ ra các công việc lạ lùng của Ngài.
2 Hỡi Đấng Chí Cao, tôi sẽ vui vẻ, hớn hở nơi Ngài.
 Và ca tụng danh của Ngài.
3 Khi kẻ thù nghịch tôi lui bước,
 Chúng nó vấp ngã, và hư mất trước mặt Chúa.
4 Vì Chúa binh vực quyền lợi và duyên cớ tôi;
 Chúa ngồi tòa mà đoán xét công bình.
5 Chúa đã quở trách các nước, hủy diệt kẻ ác,
 Xóa sạch danh chúng nó đời đời.
6 Kẻ thù nghịch đã đến cùng, bị hủy diệt đời đời;
 Còn các thành Chúa đã phá đổ,
 Dầu kỷ niệm nó cũng đã bị hư mất rồi.
7 Nhưng Đức Giê-hô-va ngồi cai trị đời đời;
 Ngài đã dự bị ngôi mình để đoán xét.
8 Ngài sẽ lấy công bình đoán xét thế gian,
 Dùng sự ngay thẳng mà xử các dân tộc.
9 Đức Giê-hô-va sẽ làm nơi náu ẩn cao cho kẻ bị hà hiếp,
 Một nơi náu ẩn cao trong thì gian truân.
10 Hỡi Đức Giê-hô-va, phàm ai biết danh Ngài sẽ để lòng tin cậy nơi Ngài.
 Vì Ngài chẳng từ bỏ kẻ nào tìm kiếm Ngài.
11 Khá hát ngợi khen Đức Giê-hô-va, là Đấng ngự tại Si-ôn;
 Hãy báo cáo giữa các dân công việc tối cao của Ngài.
12 Vì Đấng báo thù huyết nhớ lại kẻ khốn cùng,
 Chẳng hề quên tiếng kêu của họ.
13 Đức Giê-hô-va ôi! xin thương xót tôi;
 Hỡi Đấng đem tôi lên khỏi cửa sự chết,
 Hãy xem sự gian nan tôi mắc phải tại vì kẻ ghét tôi;
14 Hầu cho tại cửa con gái Si-ôn,
 Tôi tỏ ra mọi sự ngợi khen Chúa,
 Và mừng rỡ về sự cứu rỗi của Ngài.
15 Các dân đã lún xuống trong hố chúng nó đã đào;
 Chân của chúng nó mắc vào lưới chúng nó đã gài kín.
16 Đức Giê-hô-va thi hành sự đoán xét mà tỏ mình Ngài ra;
 Kẻ ác bị công việc tay mình làm trở vấn lấy. (Hi-gai-ôn, Sê-la)
17 Kẻ ác sẽ bị xô xuống Âm phủ,
 Và các dân quên Đức Chúa Trời cũng vậy.
18 Người thiếu thốn sẽ không bị bỏ quên luôn luôn,
 Và kẻ khốn cùng chẳng thất vọng mãi mãi.
19 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy chỗi dậy, chớ cho người đời được thắng;
 Nguyện các dân bị đoán xét trước mặt Ngài.
20 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy làm cho chúng nó sợ hãi.
 Nguyện các dân biết mình chẳng qua là người phàm. (Sê-la)

9

For the director of music. To the tune of “The Death of the Son.” A psalm of David.
  1I will give thanks to you, Lord, with all my heart;
   I will tell of all your wonderful deeds.
  2I will be glad and rejoice in you;
   I will sing the praises of your name, O Most High.

  3My enemies turn back;
   they stumble and perish before you.
  4For you have upheld my right and my cause,
   sitting enthroned as the righteous judge.
  5You have rebuked the nations and destroyed the wicked;
   you have blotted out their name for ever and ever.
  6Endless ruin has overtaken my enemies,
   you have uprooted their cities;
   even the memory of them has perished.

  7The Lord reigns forever;
   he has established his throne for judgment.
  8He rules the world in righteousness
   and judges the peoples with equity.
  9The Lord is a refuge for the oppressed,
   a stronghold in times of trouble.
  10Those who know your name trust in you,
   for you, Lord, have never forsaken those who seek you.

  11Sing the praises of the Lord, enthroned in Zion;
   proclaim among the nations what he has done.
  12For he who avenges blood remembers;
   he does not ignore the cries of the afflicted.

  13Lord, see how my enemies persecute me!
   Have mercy and lift me up from the gates of death,
  14that I may declare your praises
   in the gates of Daughter Zion,
   and there rejoice in your salvation.

  15The nations have fallen into the pit they have dug;
   their feet are caught in the net they have hidden.
  16The Lord is known by his acts of justice;
   the wicked are ensnared by the work of their hands.
  17The wicked go down to the realm of the dead,
   all the nations that forget God.
  18But God will never forget the needy;
   the hope of the afflicted will never perish.

  19Arise, Lord, do not let mortals triumph;
   let the nations be judged in your presence.
  20Strike them with terror, Lord;
   let the nations know they are only mortal.