104

Đức Giê-hô-va phù hộ các vật Ngài đã làm nên

1 Hỡi linh hồn ta, khá ngợi khen Đức Giê-hô-va!
 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, Chúa thật lớn lạ kỳ.
 Mặc sự sang trọng và oai nghi!
2 Chúa bao phủ mình bằng ánh sáng khác nào bằng cái áo,
 Giương các từng trời ra như cái trại.
3 Ngài chắp các đòn tay của phòng cao Ngài trong các nước,
 Dùng mây làm xe Ngài,
 Và đi bước trên cánh gió.
4 Ngài dùng gió làm sứ Ngài,
 Ngọn lửa làm tôi tớ Ngài.
5 Ngài sáng lập đất trên các nền nó;
 Đất sẽ không bị rúng động đến đời đời.
6 Chúa lấy vực sâu bao phủ đất như bằng cái áo,
 Nước thì cao hơn các núi.
7 Chúa hăm dọa, nước bèn giựt lại;
 Nghe tiếng sấm Chúa, nước lật đật chạy trốn.
8 Núi lố lên, trũng sụp sâu xuống chốn mà Chúa đã định cho nó.
9 Chúa định chân cho nước để nước không hề qua khỏi,
 Không còn trở lại ngập đất nữa
10 Ngài khiến các suối phun ra trong trũng,
 Nó chảy giữa các núi.
11 Nhờ các suối ấy hết thảy loài thú đồng được uống;
 Các lừa rừng giải khát tại đó.
12 Chim trời đều ở bên các suối ấy,
 Trổi tiếng nó giữa nhánh cây.
13 Từ phòng cao mình, Ngài tưới các núi;
 Đất được đầy dẫy bông trái về công việc Ngài.
14 Ngài làm cho cỏ đâm lên cho súc vật,
 Cây cối để dùng cho loài người,
 Và khiến vật thực sanh ra từ nơi đất.
15 Rượu nho, là vật khiến hứng chí loài người,
 Và dầu để dùng làm mặt mày sáng rỡ,
 Cùng bánh để thêm sức cho lòng loài người.
16 Cây cối Đức Giê-hô-va được đầy mủ nhựa,
 Tức là cây hương nam tại Li-ban mà Ngài đã trồng,
17 Là nơi loài chim đóng ổ nó;
 Còn con cò, nó dùng cây tùng làm chỗ ở của nó.
18 Các núi cao là nơi ở của dê rừng;
 Hòn đá là chỗ ẩn núp của chuột đồng.
19 Ngài đã làm nên mặt trăng để chỉ thì tiết;
 Mặt trời biết giờ lặn.
20 Chúa làm sự tối tăm, và đêm bèn đến;
 Khi ấy các thú rừng đi ra;
21 Những sư tử tơ gầm hét về miếng mồi,
 Và cầu xin Đức Chúa Trời đồ ăn chúng nó…
22 Mặt trời mọc lên, chúng nó bèn rút về,
 Nằm trong hang chúng nó.
23 Bấy giờ loài người đi ra, đến công việc mình,
 Và làm cho đến chiều tối.
24 Hỡi Đức Giê-hô-va, công việc Ngài nhiều biết bao!
 Ngài đã làm hết thảy cách khôn ngoan;
 Trái đất đầy dẫy tài sản Ngài.
25 Còn biển lớn và rộng mọi bề nầy!
 Ở đó sanh động vô số loài vật nhỏ và lớn.
26 Tại đó tàu thuyền đi qua lại,
 Cũng có Lê-vi-a-than mà Chúa đã nắn nên đặng giỡn chơi nơi đó.
27 Hết thảy loài vật nầy trông đợi Chúa,
 Hầu cho Chúa ban đồ ăn cho chúng nó theo giờ.
28 Chúa ban cho chúng nó, chúng nó nhận lấy;
 Chúa sè tay ra, chúng nó được no nê vật tốt.
29 Chúa giấu mặt, chúng nó bèn bối rối,
 Chúa lấy hơi thở chúng nó lại, chúng nó bèn tắt chết, và trở về bụi đất.
30 Chúa sai Thần Chúa ra, chúng nó được dựng nên;
 Chúa làm cho mặt đất ra mới.
31 Nguyện sự vinh hiển Đức Giê-hô-va còn đến mãi mãi;
 Nguyện Đức Giê-hô-va vui vẻ về công việc Ngài.
32 Ngài nhìn đất, đất bèn rúng động;
 Ngài rờ đến núi bèn lên khói.
33 Hễ tôi sống bao lâu, tôi sẽ hát xướng cho Đức Giê-hô-va bấy lâu;
 Hễ tôi còn chừng nào, tôi sẽ hát ngợi khen Đức Chúa Trời tôi chừng nấy.
34 Nguyện sự suy gẫm tôi đẹp lòng Ngài;
 Tôi sẽ vui vẻ nơi Đức Giê-hô-va.
35 Nguyện tội nhân bị diệt mất khỏi đất,
 Và kẻ ác chẳng còn nữa
 Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va!
 Ha-lê-lu-gia!

104

1Hồn ta hỡi hãy ca ngợi Thượng Đế!
Chân Thần ta thật lớn vô cùng!
Chúa mặc lấy vinh quang rực rỡ,
2Ánh sáng bọc quanh Ngài như chiếc áo
Chúa giương các từng trời như căng trại,
3Đặt sàn lâu đài Ngài trên nước,
Cưỡi mây như xa giá lưu thông;
Bàn chân lướt nhẹ trên cánh gió.
4Ngài sai gió ra đi làm sứ giả
Dùng lửa hừng làm bầy tôi hộ giá,
5Chúa đặt vững trụ nền quả đất,
Để nó không bao giờ chuyển lay.
6Chúa phủ mặt đất bằng vực thẳm
Nước dâng ngập các ngọn núi cao.
7Nghe Chúa quở nước liền chạy trốn,
Tiếng sấm Ngài làm nước cuốn xa.
8Núi non trùng điệp vươn cao.
Thung lũng xanh dờn sụt xuống,
Đúng mức độ Ngài ấn định.
9Chúa đặt ranh giới cho nước,
Để nó không còn bao phủ mặt đất.
10Chúa làm suối tuôn trào trong thung lũng,
Các dòng sông lượn khúc giữa rặng đồi.
11Suối, sông cung cấp nước ngọt cho thú đồng,
Bầy lừa rừng giải khát bên dòng sông.
12Chim chóc quần tụ quanh bờ suối.
Ca hát líu lo giữa cành cây.
13Từ lầu cao, Chúa mưa khắp núi non,
Đất thỏa mãn vì bông trái ngọt ngon,
Là thành quả của công trình tay Chúa.
14Chúa khiến cỏ mọc lên nuôi gia súc,
Tạo các rau, đậu cho loài người,
Bảo lòng đất sản xuất thực phẩm,
15Ban rượu cho lòng người hỉ lạc,
Dầu ăn làm rạng rỡ mặt mày
Và cơm, bánh cho thân người mạnh mẽ.
16Cây cối Chúa, vui tươi tắm mát,
Rừng bá hương được Chúa chăm trồng,
17Nơi hạc làm nhà, chim trời lót tổ.
18Các ngọn núi cao dành cho dê rừng
Và dốc núi cheo leo cho loài chuột đồng.
19Chúa dùng mặt trăng phân định bốn mùa,
Mặt trời biết đúng giờ phải lặn.
20Tay Chúa kéo bức màn đêm xuống,
Các thú rừng từ nơi ẩn trú kéo ra,
21Sư tử tơ gầm thét đuổi theo mồi,
Xin Thượng Đế ban cho mình thực phẩm.
22Bình minh chiếu rực, thú rừng lui,
Kéo nhau về nằm trong hang, động.
23Loài người đi ra đồng canh tác,
Cần cù hoạt động đến chiều hôm.
24Lạy Chúa Hằng Hữu,
Công việc Chúa vô biên, huyền diệu
Óc khôn ngoan, thực hiện lắm kỳ công.
25Lòng đại dương sâu rộng mênh mông,
Chứa hàng triệu tỷ loài sinh vật,
Từ vi khuẩn đến các khủng long.
26Tàu bè qua lại như mắc cửi,
Đoàn hải long thỏa thích nô đùa.
27Vạn vật sống đều do tay Chúa,
Ngài cấp thực phẩm đúng nhu cầu;
28Chúa phân phối, chúng liền ăn uống
Đến no nê thực phẩm Ngài ban.
29Chúa ngoảnh mặt, chúng đều sợ hãi,
Chúa vừa rút hơi thở, chúng lăn ra chết,
Và trở về bụi đất là cội nguồn.
30Khi Chúa truyền sinh khí, chúng sống động,
Chúa đem lại nguồn sống mới cho muôn loài.
31Vinh quang Chúa sáng rực đời đời!
Câu chúc Ngài vui thỏa nơi công trình vĩ đại.
32Chúa nhìn địa cầu, đất liền rung chuyển,
Ngài sờ núi, núi liền bốc cháy.
33Con sẽ ca ngợi Chúa suốt đời,
Và chúc tụng Ngài mãi mãi,
34Con nguyện suy tư cho đẹp lòng Chúa,
Hẳn con sẽ hân hoan trong Ngài.
35Ước gì bọn tội ác bị tiêu diệt.
Và mặt đất vắng bóng kẻ gian tà!
Hồn ta hỡi hãy chúc tụng Chúa Hằng Hữu!
Hãy hân hoan ca ngợi Ngài!