49

Nhờ cậy của cải mình là ngu dại

Thơ con cháu Cô-rê làm. Cho thầy nhạc chánh
1 Hỡi các dân, hãy nghe điều này;
 Hỡi hết thảy người ở thế gian, khá lắng tai nghe,
2 Bất luận người hạ lưu hay là thượng lưu,
 Người giàu có cũng như người nghèo nàn.
3 Miệng tôi sẽ nói lời khôn ngoan,
 Sự suy gẫm lòng tôi sẽ là sự thông sáng.
4 Tôi sẽ lắng tai nghe lời châm ngôn;
 Tôi sẽ lấy đàn cầm mà giải câu đố tôi.
5 Vì cớ sao tôi phải sợ trong ngày tai họa,
 Khi sự gian ác của những kẻ muốn chiếm vị tôi vây phủ tôi?
6 Chúng nó nhờ cậy nơi tài sản mình,
 Phô trương của cải dư dật mình…
7 Chẳng có người nào chuộc được anh em mình,
 Hoặc đóng giá chuộc người nơi Đức Chúa Trời,
8- 9 Hầu cho người được sống mãi mãi,
 Chẳng hề thấy sự hư nát.
 (Vì giá chuộc mạng sống họ thật mắc quá,
 Người không thể làm được đến đời đời).
10 Vì người thấy người khôn ngoan chết,
 Kẻ điên cuồng và người ngu dại cũng chết như nhau,
 Để lại tài sản mình cho kẻ khác.
11 Tư tưởng bề trong chúng nó rằng nhà mình sẽ còn mãi mãi,
 Và chỗ mình ở vẫn có đời nầy qua đời kia;
 Chúng nó cũng lấy chính tên mình đặt cho đất ruộng mình.
12 Nhưng loài người dầu được sang trọng, chẳng còn mãi;
 Giống như thú vật phải hư mất.

13 Con đường nầy mà chúng nó giữ theo, ấy là sự ngu dại của chúng nó;
 Dầu vậy, những kẻ đến sau họ ưng lời luận của họ. (Sê-la)
14 Chúng nó bị định xuống Âm phủ như một bầy chiên;
 Sự chết sẽ chăn giữ chúng nó:
 Sáng ngày người ngay thẳng sẽ quản hạt chúng nó:
 Sự đẹp đẽ chúng nó bị tiêu diệt trong Âm phủ,
 Hầu cho chúng nó chẳng còn nơi ở nào nữa.
15 Nhưng Đức Chúa Trời sẽ chuộc linh hồn tôi khỏi quyền Âm phủ,
 Vì Ngài sẽ tiếp rước tôi. (Sê-la)
16 Chớ sợ khi người nào trở nên giàu có,
 Lúc sự vinh hiển nhà người ấy tăng lên;
17 Vì khi người chết chẳng đem đi gì được,
 Sự vinh hiển người cũng không theo người xuống mồ mả đâu.
18 Dẫu cho đương lúc sống người chúc phước cho linh hồn mình
 (Vả, người ta sẽ khen ngợi mình, nếu mình làm ích lợi cho mình),
19 Thì người hẳn sẽ đi đến dòng dõi tổ phụ mình:
 Họ sẽ chẳng còn thấy ánh sáng nữa.
20 Người nào hưởng sự sang trọng mà không hiểu biết gì,
 Giống như thú vật phải hư mất.

49

Thơ con cháu Cô-rê - Soạn cho nhạc trưởng

1Tất cả các dân tộc, hãy lắng nghe,
Nhân loại, hãy lắng lòng nhận định,
2Hèn sang, giàu nghèo không phân biệt,
3Tôi sẽ trình bày triết thuyết,
Suy tư sâu sắc và uyên bác.
4Tôi sẽ lắng tai nghe các châm ngôn,
Giải câu đố bí hiểm qua tiếng đàn.
5Ta đâu cần sợ ngày tai nạn
Khi kẻ thù đặt cạm bẫy chung quanh,
6Họ ỷ lại nơi của cải vật chất,
Khoe khoang về sự giàu có dư dật.
7-9Con người không tài gì giải cứu
Hay trả tiền chuộc mạng một đứa em,
Để xin Chúa cho nó sống trường cửu;
Giá chuộc hồn người cao quá sức,
Con người đành bó tay tuyệt vọng.
10Con người sẽ nhận thấy:
Người khôn, kẻ dại đều chết cả,
Để tài sản lại cho người khác.
11Họ tưởng lâu đài mình còn mãi,
Dinh cơ truyền lại qua các đời,
Nên lấy tên mình đặt cho đất đai.
12Nhưng con người, dù vinh hoa cũng chẳng lâu dài,
Bị tiêu diệt, chẳng khác gì loài cầm thú.
13Đó là số phận của những người tự phụ,
14Họ như đàn cừu bị đùa vào lò thịt,
Kẻ chăn giữ họ tên là sự chết.
Nhưng một buổi sáng, người ngay thẳng
Sẽ hát bài ca đắc thắng,
Dù thân xác có rữa nát, mất hẳn hình hài
15Nhưng, Chúa sẽ cứu linh hồn tôi khỏi Âm phủ,
Và đem tôi lên tận Thiên đài.
16Con ơi, đừng sợ khi người bất nhân
Vinh hoa phú quý cứ gia tăng
17Vì khi người xuôi tay nhắm mắt,
Sẽ chẳng đem gì theo được cả;
Vinh hoa cũng trả lại cho đời;
18Khi còn sống, người tưởng mình sung sướng,
Vì hưng thịnh, nên được đời ca tụng.
19Nhưng người sẽ về với tổ tiên,
Và mãi mãi không tìm được ánh sáng.
20Người được vinh hoa, lại thiếu hiểu biết,
Cũng như loài cầm thú, bị tiêu diệt.