49

Nhờ cậy của cải mình là ngu dại

Thơ con cháu Cô-rê làm. Cho thầy nhạc chánh
1 Hỡi các dân, hãy nghe điều này;
 Hỡi hết thảy người ở thế gian, khá lắng tai nghe,
2 Bất luận người hạ lưu hay là thượng lưu,
 Người giàu có cũng như người nghèo nàn.
3 Miệng tôi sẽ nói lời khôn ngoan,
 Sự suy gẫm lòng tôi sẽ là sự thông sáng.
4 Tôi sẽ lắng tai nghe lời châm ngôn;
 Tôi sẽ lấy đàn cầm mà giải câu đố tôi.
5 Vì cớ sao tôi phải sợ trong ngày tai họa,
 Khi sự gian ác của những kẻ muốn chiếm vị tôi vây phủ tôi?
6 Chúng nó nhờ cậy nơi tài sản mình,
 Phô trương của cải dư dật mình…
7 Chẳng có người nào chuộc được anh em mình,
 Hoặc đóng giá chuộc người nơi Đức Chúa Trời,
8- 9 Hầu cho người được sống mãi mãi,
 Chẳng hề thấy sự hư nát.
 (Vì giá chuộc mạng sống họ thật mắc quá,
 Người không thể làm được đến đời đời).
10 Vì người thấy người khôn ngoan chết,
 Kẻ điên cuồng và người ngu dại cũng chết như nhau,
 Để lại tài sản mình cho kẻ khác.
11 Tư tưởng bề trong chúng nó rằng nhà mình sẽ còn mãi mãi,
 Và chỗ mình ở vẫn có đời nầy qua đời kia;
 Chúng nó cũng lấy chính tên mình đặt cho đất ruộng mình.
12 Nhưng loài người dầu được sang trọng, chẳng còn mãi;
 Giống như thú vật phải hư mất.

13 Con đường nầy mà chúng nó giữ theo, ấy là sự ngu dại của chúng nó;
 Dầu vậy, những kẻ đến sau họ ưng lời luận của họ. (Sê-la)
14 Chúng nó bị định xuống Âm phủ như một bầy chiên;
 Sự chết sẽ chăn giữ chúng nó:
 Sáng ngày người ngay thẳng sẽ quản hạt chúng nó:
 Sự đẹp đẽ chúng nó bị tiêu diệt trong Âm phủ,
 Hầu cho chúng nó chẳng còn nơi ở nào nữa.
15 Nhưng Đức Chúa Trời sẽ chuộc linh hồn tôi khỏi quyền Âm phủ,
 Vì Ngài sẽ tiếp rước tôi. (Sê-la)
16 Chớ sợ khi người nào trở nên giàu có,
 Lúc sự vinh hiển nhà người ấy tăng lên;
17 Vì khi người chết chẳng đem đi gì được,
 Sự vinh hiển người cũng không theo người xuống mồ mả đâu.
18 Dẫu cho đương lúc sống người chúc phước cho linh hồn mình
 (Vả, người ta sẽ khen ngợi mình, nếu mình làm ích lợi cho mình),
19 Thì người hẳn sẽ đi đến dòng dõi tổ phụ mình:
 Họ sẽ chẳng còn thấy ánh sáng nữa.
20 Người nào hưởng sự sang trọng mà không hiểu biết gì,
 Giống như thú vật phải hư mất.

49

可拉后裔的诗。交给圣咏团长。

恃财之愚

  1-2万民哪,你们都当听这话!
   世上所有的居民,
   无论贵贱贫富,
   都当侧耳而听!
  3我口要说智慧的言语,
   我心思想通达的道理。
  4我要侧耳听比喻,
   用琴解谜语。

  5在患难的日子,追逼我的人的奸恶环绕我,
   我何必惧怕?
  6他们那些倚靠财货,
   自夸钱财多的人,
  7没有一个能赎自己的弟兄
   能将赎价给上帝,
  8-9让他长远活着,不见地府
   因为赎生命的价值极贵,
   只可永远罢休。

  10他要见智慧人死,
   愚昧人和畜牲一般的人一同灭亡,
   把他们的财货留给别人。
  11他们虽以自己的名叫自己的地,
   坟墓却作他们永远的家,
   作他们世世代代的居所。
  12人居尊贵中不能长久,
   如同死亡的畜类一样。

  13他们所行之道本为自己的愚昧,
   后来的人却还佩服他们的话语。(细拉)
  14他们如同羊群注定要下阴间,
   死亡必作他们的牧者;
  到了早晨,正直人必管辖他们。
   他们的形像必被阴间所灭,无处可容身。
  15然而上帝必救赎我的命脱离阴间的掌控,
   因他必收纳我。(细拉)

  16见人发财、家室日益显赫的时候,
   你不要惧怕;
  17因为他死的时候什么也不能带去,
   他的荣耀不能随他下去。
  18他活着的时候,虽然自夸为有福
   ─你若自己行得好,人必夸奖你─
  19他仍必与历代的祖宗一样同归死亡,
   永不见光。
  20人在尊贵中而不醒悟,
   就如死亡的畜类一样。