56

Tác giả cầu khẩn Chúa giải cứu mình, và cảm tạ ơn cứu của Ngài

Thơ Đa-vít làm, khi dân Phi-li-tin bắt người trong thành Gát, Cho thầy nhạc chánh, theo điếu “Giô-nát-Ê-lem-Rô-hô-kim”
1 Đức Chúa Trời ôi! xin thương xót tôi; vì người ta muốn ăn nuốt tôi:
 Hằng ngày họ đánh giặc cùng tôi, và hà hiếp tôi.
2 Trọn ngày kẻ thù nghịch tôi muốn ăn nuốt tôi,
 Vì những kẻ đánh giặc cùng tôi cách kiêu ngạo là nhiều thay.
3 Trong ngày sợ hãi,
 Tôi sẽ để lòng nhờ cậy nơi Chúa.
4 Tôi nhờ Đức Chúa Trời, và ngợi khen lời của Ngài;
 Tôi để lòng tin cậy nơi Đức Chúa Trời, ắt sẽ chẳng sợ gì;
 Người xác thịt sẽ làm chi tôi?
5 Hằng ngày chúng nó trái ý lời tôi,
 Các tư tưởng chúng nó đều toan hại tôi.
6 Chúng nó nhóm nhau lại, rình rập, nom dòm các bước tôi,
 Bởi vì chúng nó muốn hại mạng sống tôi.
7 Chúng nó sẽ nhờ sự gian ác mà được thoát khỏi sao?
 Hỡi Đức Chúa Trời, xin hãy nổi giận mà đánh đổ các dân.
8 Chúa đếm các bước đi qua đi lại của tôi:
 Xin Chúa để nước mắt tôi trong ve của Chúa,
 Nước mắt tôi há chẳng được ghi vào sổ Chúa sao?
9 Ngày nào tôi kêu cầu, các kẻ thù nghịch tôi sẽ thối lại sau;
 Tôi biết điều đó, vì Đức Chúa Trời binh vực tôi.
10 Tôi nhờ Đức Chúa Trời, và ngợi khen lời của Ngài;
 Tôi nhờ Đức Giê-hô-va, và ngợi khen lời của Ngài,
11 Tôi đã để lòng tin cậy nơi Đức Chúa Trời, ắt sẽ chẳng sợ chi;
 Người đời sẽ làm chi tôi?
12 Hỡi Đức Chúa Trời, điều tôi hứa nguyện cùng Chúa vẫn ở trên mình tôi;
 Tôi sẽ dâng của lễ thù ân cho Chúa.
13 Vì Chúa đã giải cứu linh hồn tôi khỏi chết:
 Chúa há chẳng giữ chân tôi khỏi vấp ngã,
 Hầu cho tôi đi trước mặt Đức Chúa Trời trong sự sáng của sự sống?

56

Klei Wah Lač Knang kơ Aê Diê

Kơ khua phung mmuñ: djŏ kơ đŏk Yônat Êlem Rêhôkim. Klei mmuñ hđăp Y-Đawit, hlăk phung Philistin mă ñu ti ƀuôn Gat.
  1 Pap mñai kơ kâo, Ơ Aê Diê, kyuadah phung mnuih tiŏ mă kâo;
   jih hruê phung roh ktư̆ juă kâo.
  2Phung roh kâo tiŏ mă kâo jih hruê,
   kyuadah phung mgao bi blah hŏng kâo jing lu êdi.
  3Tơdah kâo huĭ,
   kâo srăng knang kơ ih.
  4Kâo bi mni kơ klei ñu blŭ,
   kâo knang kơ Aê Diê, amâo huĭ ôh.
   Ya mnuih thâo djiê dưi ngă kơ kâo?
  5Jih hruê diñu bi msoh klei kâo blŭ,
   jih klei diñu mĭn čiăng ngă jhat kơ kâo.
  6Diñu bi kƀĭn, diñu lua,
   diñu kăp ti êlan kâo,
  msĕ si diñu kăp bi mdjiê kâo,
   7Bi wĭt klei msĕ snăn kơ diñu kyua klei soh diñu.
   Ơ Aê Diê, dlăm phung ƀuôn sang kyua klei ih ăl.

  8Ih thâo leh jih klei rŭng răng kâo;
   mđŭ bĕ êa ală kâo hlăm giêt ih!
   Amâo djŏ hĕ ih čih pioh leh diñu hlăm hdruôm hră ih?
  9Tơdah kâo ur krao kơ ih,
   phung roh kâo srăng kdŭn đuĕ.
   Klei anei kâo thâo: Aê Diê dôk tĭng kơ kâo.
  10Kâo knang kơ Aê Diê leh anăn bi mni kơ klei ñu blŭ;
   kâo knang kơ Yêhôwa leh anăn bi mni kơ klei ñu čih;
  11kâo knang kơ Aê Diê, kâo amâo huĭ ôh.
   Ya mnuih dưi ngă kơ kâo?
  12Ơ Aê Diê, kâo srăng bi sĭt jih klei kâo ƀuăn kơ ih;
   kâo srăng myơr mnơ̆ng bi mni kơ ih.
  13Kyuadah ih bi mtlaih leh mngăt kâo mơ̆ng klei djiê;
   ih krơ̆ng jơ̆ng kâo amâo brei ksak ôh,
  čiăng kơ kâo dưi êbat ti anăp Aê Diê
   hlăm klei mngač klei hdĭp.