Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh dùng về đàn dây, theo giọng trầm
1 Đức Giê-hô-va ôi! xin chớ nổi thạnh nộ mà trách tôi, Chớ sửa phạt tôi trong khi Ngài giận phừng,⚓ 2 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin thương xót tôi, vì tôi yếu mỏn; Lạy Đức Giê-hô-va, xin chữa tôi, vì xương cốt tôi run rẩy. 3 Đức Giê-hô-va ôi! linh hồn tôi cũng bối rối quá đỗi; Còn Ngài, cho đến chừng nào? 4 Lạy Đức Giê-hô-va, xin hãy trở lại, giải cứu linh hồn tôi; Hãy cứu tôi vì lòng nhân từ Ngài. 5 Vì trong sự chết chẳng còn nhớ đến Chúa nữa; Nơi Âm phủ ai sẽ cảm tạ Chúa? 6 Tôi mỏn sức vì than thở, Mỗi đêm tôi làm trôi giường tôi, Dầm nó với nước mắt. 7 Mắt tôi hao mòn vì buồn thảm, Làng lệt vì cớ cừu địch tôi. 8 Hỡi kẻ làm ác kia, khá lìa xa ta hết thảy; Vì Đức Giê-hô-va đã nghe tiếng khóc lóc ta.⚓ 9 Đức Giê-hô-va đã nghe sự nài xin ta. Ngài nhậm lời cầu nguyện ta. 10 Hết thảy kẻ thù nghịch tôi sẽ bị hổ thẹn và bối rối lắm; Chúng nó sẽ sụt lui lại, vội vàng bị mắc cỡ.
6
Thơ Đa-vít - Soạn cho nhạc trưởng
Dùng đàn dây - Theo thể Sê-minh
1Chúa Hằng Hữu ôi! Chớ quở trách con khi nóng nãy, Đừng trừng phạt con lúc giận hờn 2Xin xót thương đứa con gầy yếu, Xin chữa lành xương cốt tiêu hao. 3Linh hồn này đớn đau quá đỗi, Đến bao giờ mới được phục hồi? 4Chúa ôi! Xin Chúa đến đưa tay giải thoát, Do tình thương, xin cứu vớt con. 5Người đã chết làm sao nhớ Chúa, Dưới Âm ty, ai tạ ân Ngài? 6Con rên rỉ vì mệt mỏi, Suốt đêm lệ đầm đìa Ướt sũng cả giường gối. 7Sầu muộn mắt mờ lòa, Hao mòn vì kẻ nghịch. 8Lũ gian ác, hãy lìa xa tôi, Vì Chúa đã nghe tôi than khóc. 9Tôi kêu xin, Chúa đã nhậm lời, Ngài đáp ứng khi tôi cầu khẩn. 10Nguyện kẻ thù tôi nhục nhã, kinh hoàng, Đột nhiên phải bỏ chạy bẽ bàng.