106

Dầu Y-sơ-ra-ên phản nghịch Chúa nhiều khi nhiều cách, Ngài lại làm ơn mà cứu họ khỏi hoạn nạn

1 Ha-lê-lu-gia!
 Hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, vì Ngài là thiện;
 Sự nhân từ Ngài còn đến đời đời.
2 Ai có thể thuật các công việc quyền năng của Đức Giê-hô-va,
 Truyền ra hết sự ngợi khen của Ngài?
3 Phước cho người nào gìn giữ sự đoan chánh,
 Và làm theo sự công bình luôn luôn!
4 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nhớ lại tôi tùy ơn Ngài làm cho dân sự Ngài;
 Hãy lấy sự cứu rỗi mà đến viếng tôi,
5 Hầu cho tôi thấy sự thới thạnh của kẻ được Ngài chọn,
 Hưởng sự vui vẻ của dân sự Ngài,
 Và được khoe mình với cơ nghiệp Ngài.

6 Chúng tôi và tổ phụ chúng tôi đã phạm tội;
 Chúng tôi có phạm sự gian tà, và làm cách hung ác.
7 Tại Ê-díp-tô tổ phụ chúng tôi không chăm chỉ về các phép lạ Chúa,
 Cũng chẳng nhớ lại sự nhân từ dư dật của Chúa;
 Nhưng lại phản nghịch bên biển, tức là Biển Đỏ.
8 Dầu vậy, Ngài cứu họ vì cớ danh Ngài,
 Hầu cho bày ra quyền năng của Ngài.
9 Ngài quở Biển Đỏ, nó bèn khô;
 Ngài dẫn Y-sơ-ra-ên đi ngang qua vực sâu như ngang đồng vắng.
10 Ngài giải cứu họ khỏi tay kẻ ghen ghét,
 Chuộc họ khỏi tay kẻ thù nghịch.
11 Nước chụp phủ những kẻ hà hiếp họ;
 Chẳng còn lại một người.
12 Bấy giờ họ mới tin lời của Ngài
 Bèn hát ngợi khen Ngài.
13 Họ lại mau mau quên các công việc Ngài,
 Không chờ đợi lời chỉ giáo Ngài,
14 Nhưng có lòng tham dục quá đỗi tại trong đồng vắng,
 Và thử Đức Chúa Trời nơi vắng vẻ.
15 Ngài ban cho chúng nó điều chúng nó cầu xin;
 Nhưng sai bệnh tổn hại linh hồn chúng nó.
16 Trong trại quân họ ganh ghét Môi-se
 Và A-rôn, là người thánh của Đức Giê-hô-va.
17 Đất hả ra nuốt Đa-than,
 Và lấp bọn A-bi-ram.
18 Có lửa phát cháy trong hội chúng nó,
 Ngọn lửa thiêu đốt những kẻ ác.
19 Tổ phụ tôi làm một bò tơ tại Hô-rếp,
 Thờ lạy trước mặt hình đúc;
20 Họ đổi sự vinh hiển mình
 Ra hình dạng con bò ăn cỏ.
21 Họ quên Đức Chúa Trời là Đấng cứu rỗi mình,
 Và đã có làm công việc lớn lao ở Ê-díp-tô,
22 Những việc lạ kỳ trong xứ Cham,
 Và các điều đáng kinh hãi ở bên Biển Đỏ.
23 Vì vậy, Ngài phán rằng sẽ diệt chúng nó đi;
 Nhưng Môi-se, là kẻ Ngài chọn, đứng nơi triệt hạ trước mặt Ngài,
 Đặng can gián cơn giận Ngài e Ngài hủy diệt họ chăng.
24 Tổ phụ chúng tôi khinh bỉ xứ tốt đẹp,
 Không tin lời của Chúa,
25 Song nói lằm bằm trong trại mình,
 Không nghe tiếng Đức Giê-hô-va.
26 Vì vậy, Ngài thề cùng chúng nó rằng:
 Sẽ làm chúng nó sa ngã trong đồng vắng,
27 Khiến dòng dõi họ sa ngã giữa muôn nước,
 Và làm tản lạc họ trong các xứ.
28 Tổ phụ chúng tôi cũng cúng thờ Ba-anh-Phê-ô,
 Ăn của lễ cúng kẻ chết;
29 Như vậy họ chọc giận Đức Chúa Trời vì những việc làm của họ,
 Và ôn dịch bèn phát ra giữa họ.
30 Bấy giờ Phi-nê-a chỗi dậy đoán xét,
 Và ôn dịch bèn ngừng lại.
31 Từ đời nầy qua đời kia việc đó kể cho người là công bình,
 Cho đến đời đời vô cùng.
32 Tổ phụ chúng tôi cũng chọc giận Ngài tại nước Mê-ri-ba,
 Nên, vì cớ họ, có tai họa xảy đến cho Môi-se;
33 Ấy vì họ chọc rối trí người,
 Nên người nói những lời vô ý.
34 Họ không hủy diệt các dân,
 Y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn họ;
35 Nhưng lại pha lộn với các dân,
 Tập theo công việc chúng nó,
36 Và hầu việc hình tượng chúng nó,
 Là điều gây làm cái bẫy cho mình.
37 Họ bắt con trai con gái mình
 Mà cúng tế ma quỉ,
38 Làm đổ huyết vô tội ra,
 Tức là huyết của con trai con gái mình,
 Mà họ cúng tế cho hình tượng xứ Ca-na-an;
 Nên xứ bị ô uế bởi huyết ấy.
39 Như vậy, họ làm cho mình bị ô uế vì công việc mình,
 Lấy sự làm mình mà thông dâm.
40 Nhân đó cơn giận Đức Giê-hô-va nổi lên cùng dân sự Ngài,
 Ngài gớm ghiếc cơ nghiệp mình;
41 Ngài phó họ vào tay các ngoại bang;
 Những kẻ ghen ghét họ cai trị trên họ.
42 Kẻ thù nghịch cũng hà hiếp tổ phụ chúng ta,
 Họ bị phục dưới tay chúng nó.
43 Nhiều lần Chúa giải cứu tổ phụ chúng ta,
 Nhưng họ phiền lòng Ngài bởi ý muốn họ,
 Và họ hèn mọn vì tội ác của họ.
44 Dầu vậy, khi nghe tiếng kêu cầu của họ,
 Ngài bèn đoái xem họ trong cơn gian truân họ,
45 Nhớ lại vì họ giao ước mình,
 Và thương xót họ tùy sự nhân từ dư dật của Ngài.
46 Ngài cũng làm cho họ được ơn
 Bên những kẻ bắt họ làm phu tù.

47 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời chúng tôi, xin hãy cứu chúng tôi,
 Nhóm hiệp chúng tôi từ giữa các nước,
 Hầu cho chúng tôi cảm tạ danh thánh Chúa,
 Và khoe mình về sự ngợi khen Chúa.

48 Đáng ngợi khen Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên,
 Từ trước vô cùng cho đến đời đời mãi mãi!
 Cả dân sự khá nói: A-men!
 Ha-lê-lu-gia!

106

  1Praise the Lord.

  Give thanks to the Lord, for he is good;
   his love endures forever.

  2Who can proclaim the mighty acts of the Lord
   or fully declare his praise?
  3Blessed are those who act justly,
   who always do what is right.

  4Remember me, Lord, when you show favor to your people,
   come to my aid when you save them,
  5that I may enjoy the prosperity of your chosen ones,
   that I may share in the joy of your nation
   and join your inheritance in giving praise.

  6We have sinned, even as our ancestors did;
   we have done wrong and acted wickedly.
  7When our ancestors were in Egypt,
   they gave no thought to your miracles;
  they did not remember your many kindnesses,
   and they rebelled by the sea, the Red Sea.
  8Yet he saved them for his name’s sake,
   to make his mighty power known.
  9He rebuked the Red Sea, and it dried up;
   he led them through the depths as through a desert.
  10He saved them from the hand of the foe;
   from the hand of the enemy he redeemed them.
  11The waters covered their adversaries;
   not one of them survived.
  12Then they believed his promises
   and sang his praise.

  13But they soon forgot what he had done
   and did not wait for his plan to unfold.
  14In the desert they gave in to their craving;
   in the wilderness they put God to the test.
  15So he gave them what they asked for,
   but sent a wasting disease among them.

  16In the camp they grew envious of Moses
   and of Aaron, who was consecrated to the Lord.
  17The earth opened up and swallowed Dathan;
   it buried the company of Abiram.
  18Fire blazed among their followers;
   a flame consumed the wicked.
  19At Horeb they made a calf
   and worshiped an idol cast from metal.
  20They exchanged their glorious God
   for an image of a bull, which eats grass.
  21They forgot the God who saved them,
   who had done great things in Egypt,
  22miracles in the land of Ham
   and awesome deeds by the Red Sea.
  23So he said he would destroy them—
   had not Moses, his chosen one,
  stood in the breach before him
   to keep his wrath from destroying them.

  24Then they despised the pleasant land;
   they did not believe his promise.
  25They grumbled in their tents
   and did not obey the Lord.
  26So he swore to them with uplifted hand
   that he would make them fall in the wilderness,
  27make their descendants fall among the nations
   and scatter them throughout the lands.

  28They yoked themselves to the Baal of Peor
   and ate sacrifices offered to lifeless gods;
  29they aroused the Lord’s anger by their wicked deeds,
   and a plague broke out among them.
  30But Phinehas stood up and intervened,
   and the plague was checked.
  31This was credited to him as righteousness
   for endless generations to come.
  32By the waters of Meribah they angered the Lord,
   and trouble came to Moses because of them;
  33for they rebelled against the Spirit of God,
   and rash words came from Moses’ lips.

  34They did not destroy the peoples
   as the Lord had commanded them,
  35but they mingled with the nations
   and adopted their customs.
  36They worshiped their idols,
   which became a snare to them.
  37They sacrificed their sons
   and their daughters to false gods.
  38They shed innocent blood,
   the blood of their sons and daughters,
  whom they sacrificed to the idols of Canaan,
   and the land was desecrated by their blood.
  39They defiled themselves by what they did;
   by their deeds they prostituted themselves.

  40Therefore the Lord was angry with his people
   and abhorred his inheritance.
  41He gave them into the hands of the nations,
   and their foes ruled over them.
  42Their enemies oppressed them
   and subjected them to their power.
  43Many times he delivered them,
   but they were bent on rebellion
   and they wasted away in their sin.
  44Yet he took note of their distress
   when he heard their cry;
  45for their sake he remembered his covenant
   and out of his great love he relented.
  46He caused all who held them captive
   to show them mercy.

  47Save us, Lord our God,
   and gather us from the nations,
  that we may give thanks to your holy name
   and glory in your praise.

  48Praise be to the Lord, the God of Israel,
   from everlasting to everlasting.

  Let all the people say, “Amen!”

  Praise the Lord.