Thơ Đa-vít làm, khi người trốn khỏi Áp-sa-lôm, con trai người
1 Đức Giê-hô-va ôi! kẻ cừu địch tôi đã thêm nhiều dường bao! Lắm kẻ dấy lên cùng tôi thay! 2 Biết bao kẻ nói về linh hồn tôi rằng: Nơi Đức Chúa Trời chẳng có sự cứu rỗi cho nó. (Sê-la)⚓ 3 Nhưng, hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài là cái khiên chở che tôi; Ngài là sự vinh hiển tôi, và là Đấng làm cho tôi ngước đầu lên. 4 Tôi lấy tiếng tôi mà kêu cầu Đức Giê-hô-va, Từ núi thánh Ngài đáp lời tôi. (Sê-la) 5 Tôi nằm xuống mà ngủ; Tôi tỉnh thức, vì Đức Giê-hô-va, nâng đỡ tôi. 6 Tôi sẽ không nao muôn người Vây tôi khắp bốn bên. 7 Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy chỗi dậy; Hỡi Đức Chúa Trời tôi, hãy cứu tôi! Vì Chúa đã vả má các kẻ thù nghịch tôi, Và bẻ gãy răng kẻ ác. 8 Sự cứu rỗi thuộc về Đức Giê-hô-va. Nguyện phước Ngài giáng trên dân sự Ngài! (Sê-la)
3
Thơ Đa-vít viết khi đi trôn Áp-sa-lôm, con mình
1Chúa ôi! Sao kẻ thù con vô số, Chống đối con, nổi dậy ngày càng đông. 2HỌ cầu mong: "Lần này Thượng Đế không còn giải cứu." 3Nhưng "Lạy Chúa Hằng Hữu! Ngài là Thần chở che phù hộ⚓ Cho con ngước mặt chiêm ngưỡng Đấng quang vinh!" 4Tôi lớn tiếng kêu xin ân cứu độ. Lời nguyện cầu thật quá ứng linh Từ núi thánh, Ngài đáp lời liền. 5Tôi nằm ngủ ngon lành, Thức dậy bình an, Vì Chúa giữ gìn. 6Chẳng sợ sệt, kinh hoàng, Dù vạn người vây hãm chung quanh. 7Chúa Hằng Hữu ôi, xin xuất hiện! Lạy Chân Thần, xin đến cứu nhanh, Vả mặt đoàn quân thù nghịch, Bẻ nanh vuốt phường ác gian. 8Chúa Hằng Hữu, nguồn cội cứu ân! Xin giáng phúc trên con dân Ngài!