4

(Thanh niên)

1-3Em ơi, em đẹp tuyệt trần
Chim sa cá lặn, dung nhan mặn mà!
Làn môi thắm, khoé thu ba
Tóc em như suối tiên nga rập rờn,
Răng em trắng tựa Bạch sơn
Hai hàng đều đặn phím đờn âm dương,
Giọng em chẳng khác oanh vàng
Thái dương như quả lựu đang ửng hồng,
4Cổ em như ngọn tháp cong,
Đỉnh vươn cao vút, bên trong, kho tàng:
Tường treo ngàn chiếc khiên vàng
Của đoàn chiến sĩ hiên ngang oai hùng.
5Đôi vai như cặp hoàng dương
Giữa vườn huệ trắng trên nương xanh dờn.

(Rủ thiếu nữ)

6Ta cùng lên Núi Nhựa Thơm
Ngắm hoàng hôn nhuộm thẩm vòm trời trong
Chờ cho ánh sáng rạng đông
Đánh tan bóng tối hãi hùng nhân gian.
7Em ơi, em đẹp tuyệt trần
Chim sa cá lặn, vượt ngàn tiên nga!
8Ta cùng lên núi Ly-ba
Ngắm nhìn phong cảnh từ Hà-mã-sơn.
Từ triền Sa-nhã, Hạc-môn
Từ hang sư tử, động con beo rình.
9Em dùng nghệ thuật chiến chinh
Khóe thu ba gợn sóng tình ngất ngây
Vòng vàng lóng lánh chân tay,
Khiến ai mê mẩn, đêm ngày hân hoan!
10Tình em thắm thiết nồng nàn
Men tình ngay ngất ngàn lần rượu nho.
Tình em thật đẹp như thơ
Hơn hương liệu tỏa thơm tho khắp nhà
11Môi em đỏ thắm tình ca,
Ngọt ngào, quyến rũ hơn là mật ong
Áo em thơm phức mùi hương
Như lan đồng nội, như hường Ly-ba
12Em là vườn kín đầy hoa,
Suối reo giọng hát ngân nga tưới nhuần,
Mạch tuôn nước ngọt trong ngần
Dành riêng anh uống, lâng lâng tâm hồn.
13Em như thạch lựu ngọt ngon
Như nho chín mọng, vườn đơm hoa hường.
14Cam tùng, nhục quế, hoàng khương
Pha thêm nhu liệu, trầm hương, bạch đàn
Xạ lan, lô hội, quế đan
Bốc mùi thơm lạ tỏa lan xa gần
15Em xinh như dải sông Ngân
Ngọt như nước suối giữa ngàn Ly-ba.

(Tiếng gọi)

Nổi lên! Gió bấc hào hoa!
Gió nồm phong nhã thoảng qua vườn nàng!
Tỏa xa hương lạ địa đàng,
Khiến chàng nôn nả chạy sang vườn nhà!

4

1 Hỡi bạn tình ta, nầy mình đẹp đẽ thay, mình đẹp đẽ thay!
 Mắt mình trong lúp giống như mắt bồ câu;
 Tóc mình khác nào bầy dê nằm nơi triền núi Ga-la-át.
2 Răng mình như thể bầy chiên mới hớt lông,
 Từ ao tắm rửa đi lên,
 Thảy đều sanh đôi, không một con nào son sẻ.
3 Môi mình tợ sợi chỉ hồng,
 Miệng mình có duyên thay;
 Má mình trong lúp tợ như nửa quả lựu.
4 Cổ mình như tháp Đa-vít, xây cất để treo binh khí;
 Ngàn cái khiên treo tại đó, là các khiên của tay anh hùng.
5 Hai nương long mình như cặp con sanh đôi của hoàng dương,
 Thả ăn giữa đám hoa huệ.

6 Ta sẽ đi lên núi một dược,
 Đến đồi nhũ hương,
 Ở cho đến khi hừng đông lố ra,
 Và bóng tối tan đi.

7 Hỡi bạn ta, mình vốn xinh đẹp mọi bề,
 Nơi mình chẳng có tì vít gì cả.
8 Hỡi tân phụ ta, hãy cùng ta đến từ Li-ban,
 Hãy cùng ta đến từ Li-ban;
 Khá nhìn xem từ chót A-ma-na,
 Từ đỉnh Sa-nia và Hẹt-môn,
 Từ hang sư tử,
 Từ núi con beo.
9 Hỡi em gái ta, tân phụ ta ơi, mình đã cướp lấy lòng ta,
 Vì một cái liếc mắt, vì một vòng trân châu nơi cổ mình, mình đã cướp lấy lòng ta.
10 Hỡi em gái ta, tân phụ ta ơi, ái tình mình đẹp là dường nào!
 Ái tình mình ngon hơn rượu,
 Và mùi thơm của dầu mình tốt hơn các thức hương!
11 Hỡi tân phụ ta, môi mình nhỏ mật ong xuống,
 Dưới lưỡi mình có mật ong và sữa;
 Hơi thơm của quần áo mình như hơi thơm của Li-ban.
12 Em gái ta, tân phụ ta là vườn đóng kín,
 Là nguồn nước khóa lại, là suối niêm phong.
13 Đám cây mình là vườn địa đàng,
 Có thạch lựu và trái ngon,
 Hoa phụng tiên và cây cam tòng;
14 Cam tòng và hồng hoa, xương bồ và nhục quế,
 Cùng mọi thức cây có mùi thơm,
 Một dược, lư hội với các hương liệu có danh.
15 Mình là mạch nước trong vườn,
 Là giếng nước sống, là dòng nước chảy từ Li-ban!

16 Hỡi gió bắc, hãy nổi dậy, hỡi gió nam, hãy thổi đến;
 Hãy thổi trong vườn tôi, hầu cho các mùi thơm nó bay ra!
 Nguyện lương nhân tôi vào trong vườn người,
 Và ăn các trái ngon ngọt của người!